[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 48: Dam Phụ, Ở Gần Có Người Là Em Lập Tức Kẹp Chặt Huyệt (H)
Cô nhìn côn thịt ở khoảng cách gần, trên cửa huyệt còn dính một chút chất lỏng màu trắng, tim Triệu Bảo Châu đập mạnh hơn, cảm giác ngứa ngáy ở giữa hai chân càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác chướng bụng do bị dương vật nhồi vào lại hiện lên lần nữa, cổ họng cô khô khốc một trận.
Rõ ràng cô nên né tránh, thế nhưng cơ thể giống như không thể kiểm soát, chỉ muốn nhanh chóng đưa môi lại gần.
Cô không hiểu vì sao anh cả luôn thích để cô liếm thứ này, nó nhìn trông thật sự không đẹp mặt lắm, buổi tối mờ mịt trông càng đen hơn.
Nhưng mà anh cả đã làm cô sướng bằng ngón tay rồi, có lẽ cô liếm cho anh cả thì anh cũng sướng như vậy chăng?
Triệu Bảo Châu bị suy nghĩ lộn xộn của mình làm cho hoảng sợ. Nhưng lý trí vừa mới dâng lên lại bị dục vọng đè lại.
Cô đã từng nếm thử hương vị của tiểu huyệt, chỉ có ngón tay thôi là không thể thỏa mãn được, nhìn thấy dương vật cực đại thì giống như bị kích thích, há ra đóng lại, vừa ngứa vừa tê.
Hàn Kiến Hoằng thấy cô do dự, không còn kiên nhẫn nổi: "Không muốn để dương vật cắm vào huyệt dâm của em à? Thứ này có thể khiến em sướng dục tiên dục tử đấy."
Buổi tối hôm đó anh uống rượu, cô thì khóc cả đêm, sau nửa đêm thì không có chỗ nào trên người là không đỏ.
Anh không nói được lời nào đầy đủ, vừa nói thì tiểu huyệt lại chảy nước ra bên ngoài, Triệu Bảo Châu xấu hổ kẹp chân lại, nhưng càng kẹp thì nước chảy càng nhiều.
Cô nhớ rõ, thứ này trông vô cùng đáng sợ, lúc đâm cô lại rất sướng.
Chỉ là nhớ lại, da đầu Triệu Bảo Châu lại run lên: "Em làm bằng tay cho anh nhé?"
Giọng điệu thương lượng.
"Tay sao thoải mái bằng cái miệng nhỏ được. Làm một lần rồi, hai lần cũng làm rồi, thẹn thùng cái gì?"
Anh sẽ không hiểu được, vì sao phụ nữ luôn nhăn nhó khó chịu, dù thế nào cũng phải làm rồi mới chịu nói thật.
Triệu Bảo Châu mím môi vươn tay, từ từ nắm lấy côn thịt. Đúng lúc đó, ở cánh đồng hoang cách đó không xa có một ánh sáng đèn pin chiếu xuyên qua, Hàn Kiến Hoằng nhìn thấy, nhíu mày. Anh nhấc Triệu Bảo Châu lên, ôm lấy eo cô rồi đưa cô vào phòng, khóa cửa lại.
Triệu Bảo Châu không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn chưa phản ứng lại được, đầu bị Hàn Kiến Hoằng ấn xuống, quỳ trên mặt đất.
Quần cô còn chưa được kéo lên, thả rũ trên cổ chân cô, bị kéo lê theo.
"Tiếp tục đi."
Lúc đi vào, Triệu Bảo Châu được ôm bằng một tay, đầu kề sát côn thịt, ngửi thấy mùi của tinh dịch ở cửa bắn tinh, cơ thể mềm nhũn ra, hai chân run rẩy. Cô nâng tay lau tinh dịch ở bên trên đi, sau đó đưa tay qua cầm lấy dương vật, rũ mắt xuống từ từ chà xát.
Mỗi một lần chà xát, cô lại nhớ đến cảm giác dương vật đâm mạnh vào trong tiểu huyệt, trái tim đập mạnh theo từng nhịp có quy luật.
Nhưng mà cô vẫn ngại khi phải liếm bằng miệng.
Ánh sáng kia nhanh chóng tiến đến trong sân, thì thào tỏ vẻ đang tìm thứ gì đó: "Lạ thật, không tìm thấy trên đường thì chắc là ở chỗ này rồi. Nhưng trong sân cũng không có à?"
Có người đến đây.
Triệu Bảo Châu dừng lại, nâng mí mắt lên nhìn Hàn Kiến Hoằng. Trong phòng có đèn dầu, ngọn đèn mỏng manh, ánh mắt Hàn Kiến Hoằng cũng mờ mịt như ánh sáng này, trong đồng tử như có ngọn lửa bùng lên.
Anh giữ đầu cô rồi đẩy vào dương vật, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Quy đầu mềm như nóng lên đặt kề sát mũi, Triệu Bảo Châu vừa hít thở là trong mũi toàn mùi của anh, côn thịt chặn hết tầm mắt cô.
Cô càng ngứa hơn.
Cửa sổ vẫn chưa đóng nhưng cửa chính đã đóng, công nhân bên ngoài chắc sẽ không nhìn thấy bọn họ.
Cảm giác chướng bụng do bị dương vật nhồi vào lại hiện lên lần nữa, cổ họng cô khô khốc một trận.
Rõ ràng cô nên né tránh, thế nhưng cơ thể giống như không thể kiểm soát, chỉ muốn nhanh chóng đưa môi lại gần.
Cô không hiểu vì sao anh cả luôn thích để cô liếm thứ này, nó nhìn trông thật sự không đẹp mặt lắm, buổi tối mờ mịt trông càng đen hơn.
Nhưng mà anh cả đã làm cô sướng bằng ngón tay rồi, có lẽ cô liếm cho anh cả thì anh cũng sướng như vậy chăng?
Triệu Bảo Châu bị suy nghĩ lộn xộn của mình làm cho hoảng sợ. Nhưng lý trí vừa mới dâng lên lại bị dục vọng đè lại.
Cô đã từng nếm thử hương vị của tiểu huyệt, chỉ có ngón tay thôi là không thể thỏa mãn được, nhìn thấy dương vật cực đại thì giống như bị kích thích, há ra đóng lại, vừa ngứa vừa tê.
Hàn Kiến Hoằng thấy cô do dự, không còn kiên nhẫn nổi: "Không muốn để dương vật cắm vào huyệt dâm của em à? Thứ này có thể khiến em sướng dục tiên dục tử đấy."
Buổi tối hôm đó anh uống rượu, cô thì khóc cả đêm, sau nửa đêm thì không có chỗ nào trên người là không đỏ.
Anh không nói được lời nào đầy đủ, vừa nói thì tiểu huyệt lại chảy nước ra bên ngoài, Triệu Bảo Châu xấu hổ kẹp chân lại, nhưng càng kẹp thì nước chảy càng nhiều.
Cô nhớ rõ, thứ này trông vô cùng đáng sợ, lúc đâm cô lại rất sướng.
Chỉ là nhớ lại, da đầu Triệu Bảo Châu lại run lên: "Em làm bằng tay cho anh nhé?"
Giọng điệu thương lượng.
"Tay sao thoải mái bằng cái miệng nhỏ được. Làm một lần rồi, hai lần cũng làm rồi, thẹn thùng cái gì?"
Anh sẽ không hiểu được, vì sao phụ nữ luôn nhăn nhó khó chịu, dù thế nào cũng phải làm rồi mới chịu nói thật.
Triệu Bảo Châu mím môi vươn tay, từ từ nắm lấy côn thịt. Đúng lúc đó, ở cánh đồng hoang cách đó không xa có một ánh sáng đèn pin chiếu xuyên qua, Hàn Kiến Hoằng nhìn thấy, nhíu mày. Anh nhấc Triệu Bảo Châu lên, ôm lấy eo cô rồi đưa cô vào phòng, khóa cửa lại.
Triệu Bảo Châu không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn chưa phản ứng lại được, đầu bị Hàn Kiến Hoằng ấn xuống, quỳ trên mặt đất.
Quần cô còn chưa được kéo lên, thả rũ trên cổ chân cô, bị kéo lê theo.
"Tiếp tục đi."
Lúc đi vào, Triệu Bảo Châu được ôm bằng một tay, đầu kề sát côn thịt, ngửi thấy mùi của tinh dịch ở cửa bắn tinh, cơ thể mềm nhũn ra, hai chân run rẩy. Cô nâng tay lau tinh dịch ở bên trên đi, sau đó đưa tay qua cầm lấy dương vật, rũ mắt xuống từ từ chà xát.
Mỗi một lần chà xát, cô lại nhớ đến cảm giác dương vật đâm mạnh vào trong tiểu huyệt, trái tim đập mạnh theo từng nhịp có quy luật.
Nhưng mà cô vẫn ngại khi phải liếm bằng miệng.
Ánh sáng kia nhanh chóng tiến đến trong sân, thì thào tỏ vẻ đang tìm thứ gì đó: "Lạ thật, không tìm thấy trên đường thì chắc là ở chỗ này rồi. Nhưng trong sân cũng không có à?"
Có người đến đây.
Triệu Bảo Châu dừng lại, nâng mí mắt lên nhìn Hàn Kiến Hoằng. Trong phòng có đèn dầu, ngọn đèn mỏng manh, ánh mắt Hàn Kiến Hoằng cũng mờ mịt như ánh sáng này, trong đồng tử như có ngọn lửa bùng lên.
Anh giữ đầu cô rồi đẩy vào dương vật, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Quy đầu mềm như nóng lên đặt kề sát mũi, Triệu Bảo Châu vừa hít thở là trong mũi toàn mùi của anh, côn thịt chặn hết tầm mắt cô.
Cô càng ngứa hơn.
Cửa sổ vẫn chưa đóng nhưng cửa chính đã đóng, công nhân bên ngoài chắc sẽ không nhìn thấy bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất