[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 5: Cắn Ngón Tay
Triệu Bảo Châu bị anh nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy bản thân như phạm nhân bị thẩm vấn, cả người không được tự nhiên. Vì để hoàn thành nhiệm vụ mẹ chồng giao cho, cô lấy hết can đảm chủ động nắm lấy ngón tay Hàn Kiến Hoằng đưa vào trong miệng.
Sắc mặt Hàn Kiến Hoằng vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Triệu Bảo Châu cụp mắt. Bởi vì quá hoảng sợ và vội vàng, ngón tay của Hàn Kiến Hoằng lại dài đến mức chạm tới tận cổ họng khiến cô khó chịu muốn nôn mửa, liền nhổ ra nửa ngón tay, sau đó nghĩ đến cái gì lại kéo nó lại tiếp tục mút.
Hết lần này đến lần khác, ánh mắt Hàn Kiến Hoằng càng lúc càng tối đen thâm trầm.
Toàn thân Triệu Bảo Châu run rẩy, tay càng run hơn, đầu óc ong ong không ngừng, cô đang cố nhớ lại những gì Vương Quế Hoa đã nói, muốn hoàn thành càng sớm càng tốt.
Hình... hình như còn phải cạo?
Triệu Bảo Châu cố gắng nhớ lại, sau đó rút ngón tay của Hàn Kiến Hoằng ra, nhưng do cô quá sợ hãi, trong cơn hoảng loạn vô tình cắn vào đầu ngón tay của anh.
Răng của cô còn khá sắc.
Do không kịp thở nên nước bọt trong miệng Triệu Bảo Châu không nuốt xuống mà chảy xuống khóe miệng.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày, ánh mắt sâu không đáy.
Tim Triệu Bảo Châu đập nhanh đến mức gần như sắp nổ tung.
Cô cẩn thận quan sát phản ứng của Hàn Kiến Hoằng, đề phòng anh trở mặt bỏ đi, vậy nên không tránh khỏi va chạm với ánh mắt của Hàn Kiến Hoằng, thần kinh cô nhất thời trở nên căng thẳng, tầm mắt cũng bắt đầu mờ hồ không rõ ràng.
Cảm giác như ánh nắng phía trên đầu cô trở nên chói lóa hơn, có thứ gì đó chiếu vào mắt khiến cô không thể nhìn rõ.
Mặt cô không thể đỏ hơn được nữa.
Lúc này Hàn Kiến Hoằng mới lên tiếng: “Cứ cắn tiếp thế à?”
Triệu Bảo Châu lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, hoảng sợ há miệng, rút ngón tay anh ra.
Không biết do cô quá hoảng sợ hay là Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cử động, đầu ngón tay đột nhiên cong lên một nửa, gãi vào thành trong vòm miệng mềm mại của cô.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến Triệu Bảo Châu rùng mình choáng váng.
Đó là nơi nhạy cảm nhất trong miệng, mọi dây thần kinh đều nối với nướu, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khắp người, như có một đàn kiến bò trên người nhưng cô không tìm được nơi cụ thể bị ngứa.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran khiến toàn thân cô khó chịu, không chỉ nướu răng mà các bộ phận khác trên cơ thể cũng có những thay đổi nhỏ.
Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực.
Triệu Bảo Châu sợ hãi, lùi lại vài bước, cúi đầu đỏ mặt xin lỗi: "Anh... Anh cả… Thực xin lỗi..."
Đầu ngón tay trượt ra khỏi cái miệng ấm áp ẩm ướt, lấp lánh ánh nước.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày.
“Ai yo, thế không phải là xong rồi sao?” Vương Quế Hoa ở bên cạnh cười vui vẻ, vô cùng vui mừng: “Đợi mấy ngày nữa Kiến Hà trở về, vậy là năm nay mẹ có đứa cháu trai bụ bẫm kháu khỉnh bế rồi.”
Lời mẹ chồng văng vẳng bên tai, Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức hoảng sợ, vội vã đưa tay lau nước bọt trên miệng.
Hàn Kiến Hoằng vẫn chưa rời đi, anh đứng bất động ở đó, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Sắc mặt Hàn Kiến Hoằng vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Triệu Bảo Châu cụp mắt. Bởi vì quá hoảng sợ và vội vàng, ngón tay của Hàn Kiến Hoằng lại dài đến mức chạm tới tận cổ họng khiến cô khó chịu muốn nôn mửa, liền nhổ ra nửa ngón tay, sau đó nghĩ đến cái gì lại kéo nó lại tiếp tục mút.
Hết lần này đến lần khác, ánh mắt Hàn Kiến Hoằng càng lúc càng tối đen thâm trầm.
Toàn thân Triệu Bảo Châu run rẩy, tay càng run hơn, đầu óc ong ong không ngừng, cô đang cố nhớ lại những gì Vương Quế Hoa đã nói, muốn hoàn thành càng sớm càng tốt.
Hình... hình như còn phải cạo?
Triệu Bảo Châu cố gắng nhớ lại, sau đó rút ngón tay của Hàn Kiến Hoằng ra, nhưng do cô quá sợ hãi, trong cơn hoảng loạn vô tình cắn vào đầu ngón tay của anh.
Răng của cô còn khá sắc.
Do không kịp thở nên nước bọt trong miệng Triệu Bảo Châu không nuốt xuống mà chảy xuống khóe miệng.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày, ánh mắt sâu không đáy.
Tim Triệu Bảo Châu đập nhanh đến mức gần như sắp nổ tung.
Cô cẩn thận quan sát phản ứng của Hàn Kiến Hoằng, đề phòng anh trở mặt bỏ đi, vậy nên không tránh khỏi va chạm với ánh mắt của Hàn Kiến Hoằng, thần kinh cô nhất thời trở nên căng thẳng, tầm mắt cũng bắt đầu mờ hồ không rõ ràng.
Cảm giác như ánh nắng phía trên đầu cô trở nên chói lóa hơn, có thứ gì đó chiếu vào mắt khiến cô không thể nhìn rõ.
Mặt cô không thể đỏ hơn được nữa.
Lúc này Hàn Kiến Hoằng mới lên tiếng: “Cứ cắn tiếp thế à?”
Triệu Bảo Châu lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, hoảng sợ há miệng, rút ngón tay anh ra.
Không biết do cô quá hoảng sợ hay là Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cử động, đầu ngón tay đột nhiên cong lên một nửa, gãi vào thành trong vòm miệng mềm mại của cô.
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến Triệu Bảo Châu rùng mình choáng váng.
Đó là nơi nhạy cảm nhất trong miệng, mọi dây thần kinh đều nối với nướu, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khắp người, như có một đàn kiến bò trên người nhưng cô không tìm được nơi cụ thể bị ngứa.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran khiến toàn thân cô khó chịu, không chỉ nướu răng mà các bộ phận khác trên cơ thể cũng có những thay đổi nhỏ.
Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực.
Triệu Bảo Châu sợ hãi, lùi lại vài bước, cúi đầu đỏ mặt xin lỗi: "Anh... Anh cả… Thực xin lỗi..."
Đầu ngón tay trượt ra khỏi cái miệng ấm áp ẩm ướt, lấp lánh ánh nước.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày.
“Ai yo, thế không phải là xong rồi sao?” Vương Quế Hoa ở bên cạnh cười vui vẻ, vô cùng vui mừng: “Đợi mấy ngày nữa Kiến Hà trở về, vậy là năm nay mẹ có đứa cháu trai bụ bẫm kháu khỉnh bế rồi.”
Lời mẹ chồng văng vẳng bên tai, Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức hoảng sợ, vội vã đưa tay lau nước bọt trên miệng.
Hàn Kiến Hoằng vẫn chưa rời đi, anh đứng bất động ở đó, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất