Chương 11:
Tô Đào nhìn miệng vết thương anh, nhớ tới sự tình đời trước, ngực đau đến lợi hại, nhất thời nước mắt liền chảy xuống.
“Thật xin lỗi.”
Chu Mục Dã nghe được thanh âm cô nức nở, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn cô, vừa thấy lại ngây người, kia mắt đào hoa ngập nước, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.
Khóc cũng đẹp như vậy.
Không được không được, nước mắt kia là viên đạn bọc đường, anh không thể mắc mưu.
Cách đó trên bờ ruộng không xa Tiểu Hoa Tiểu Thảo nhìn thấy chị dâu cởi quần áo của anh trai, nhất thời xấu hổ đến không dám nhìn, chạy nhanh đi chỗ khác.
Mặt trời ấm áp mà chiếu xuống, gió nhẹ nhàng thổi, đôi tay Tiểu Hoa để ở sau người, cười tủm tỉm nói: “Chị rất thích chị dâu a, rất thích nhìn chị ấy cùng anh trai ở bên nhau.”
Tiểu Thảo cong môi cười: “Em cũng thích.”
Tô Đào đem nước thuốc cùng băng gạc đều để lại cho Chu Mục Dã, phân phó anh mỗi ngày đều phải nhớ bôi thuốc đổi băng gạc, Chu Mục Dã chỉ cảm thấy, miệng vết thương nhỏ như vậy, đến mức này sao?
Nhưng xem bộ dáng nghiêm trang của cô, anh vẫn nhịn không được đáp ứng cô.
Tô Đào biết, cô không thể mỗi ngày đến đây, bằng không trong nhà có khả năng liền phải nháo đến lên trời, phương diện thuốc thang là có, nhưng cô còn phải nghĩ cách cho anh bồi bổ cơ thể, dù sao trên người có thương tích, lại muốn làm việc nặng, không bồi bổ không được.
Chu Mục Dã lại đi đáy sông đào bùn, Tô Đào cùng Tiểu Hoa Tiểu Thảo liền ngồi ở trên sườn núi núi nhỏ kia nhìn đại đội làm việc cách đó không xa.
Thôn Thủy Khê có một Điền đại tẩu, hơn bốn mươi tuổi, chồng chị ấy thời trẻ ở bên ngoài tham gia quân ngũ chết mất, chị ấy liền thành gia đình liệt sĩ, trong thôn đối cô vẫn luôn rất chăm sóc, có chút trứng gà hay thịt đều để trước cho cô, cuộc sống của chị ấy xem như trải qua tương đối tốt, hơn nữa chị làm người nhiệt tình trượng nghĩa.
Tới giữa trưa thời điểm ăn cơm, thôn dân đại đội khác đều đi lều bên kia múc cơm ăn, thôn dân thôn Thủy Khê có thể cùng nhau ăn chung, cũng có thể tự mình về nhà nấu cơm.
Giống như Điền đại tẩu đều sẽ tự mình về nhà nấu cơm.
Vừa thấy Điền đại tẩu hướng về khu cư dân đi đến, Tô Đào liền nhanh chóng đứng dậy, nói với Tiểu Hoa Tiểu Thảo: “Ở chỗ này chờ chị a.”
“Thật xin lỗi.”
Chu Mục Dã nghe được thanh âm cô nức nở, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn cô, vừa thấy lại ngây người, kia mắt đào hoa ngập nước, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.
Khóc cũng đẹp như vậy.
Không được không được, nước mắt kia là viên đạn bọc đường, anh không thể mắc mưu.
Cách đó trên bờ ruộng không xa Tiểu Hoa Tiểu Thảo nhìn thấy chị dâu cởi quần áo của anh trai, nhất thời xấu hổ đến không dám nhìn, chạy nhanh đi chỗ khác.
Mặt trời ấm áp mà chiếu xuống, gió nhẹ nhàng thổi, đôi tay Tiểu Hoa để ở sau người, cười tủm tỉm nói: “Chị rất thích chị dâu a, rất thích nhìn chị ấy cùng anh trai ở bên nhau.”
Tiểu Thảo cong môi cười: “Em cũng thích.”
Tô Đào đem nước thuốc cùng băng gạc đều để lại cho Chu Mục Dã, phân phó anh mỗi ngày đều phải nhớ bôi thuốc đổi băng gạc, Chu Mục Dã chỉ cảm thấy, miệng vết thương nhỏ như vậy, đến mức này sao?
Nhưng xem bộ dáng nghiêm trang của cô, anh vẫn nhịn không được đáp ứng cô.
Tô Đào biết, cô không thể mỗi ngày đến đây, bằng không trong nhà có khả năng liền phải nháo đến lên trời, phương diện thuốc thang là có, nhưng cô còn phải nghĩ cách cho anh bồi bổ cơ thể, dù sao trên người có thương tích, lại muốn làm việc nặng, không bồi bổ không được.
Chu Mục Dã lại đi đáy sông đào bùn, Tô Đào cùng Tiểu Hoa Tiểu Thảo liền ngồi ở trên sườn núi núi nhỏ kia nhìn đại đội làm việc cách đó không xa.
Thôn Thủy Khê có một Điền đại tẩu, hơn bốn mươi tuổi, chồng chị ấy thời trẻ ở bên ngoài tham gia quân ngũ chết mất, chị ấy liền thành gia đình liệt sĩ, trong thôn đối cô vẫn luôn rất chăm sóc, có chút trứng gà hay thịt đều để trước cho cô, cuộc sống của chị ấy xem như trải qua tương đối tốt, hơn nữa chị làm người nhiệt tình trượng nghĩa.
Tới giữa trưa thời điểm ăn cơm, thôn dân đại đội khác đều đi lều bên kia múc cơm ăn, thôn dân thôn Thủy Khê có thể cùng nhau ăn chung, cũng có thể tự mình về nhà nấu cơm.
Giống như Điền đại tẩu đều sẽ tự mình về nhà nấu cơm.
Vừa thấy Điền đại tẩu hướng về khu cư dân đi đến, Tô Đào liền nhanh chóng đứng dậy, nói với Tiểu Hoa Tiểu Thảo: “Ở chỗ này chờ chị a.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất