Chương 36:
Tô Đào bình tĩnh mà nhìn bà ta: “Chỉ là phân cho tôi cùng Mục Dã, không phải là chúng ta, chỉ có tôi, bà suy nghĩ nhiều quá rồi, mặt khác, sau khi con trai kết hôn đều phân gia, không cần bà cho chúng tôi tiền xây nhà, tôi chính mình tự tìm được chỗ ở, bà không phải nên cảm thấy cao hứng sao?”
Cố Thúy Anh đại khái là nghe được cái gì, nhưng mà nghe nhầm rồi, cô vẫn thấy kỳ quái khi trở về bà ta vẫn luôn cong môi ở kia cười, nguyên lai là việc này.
Cố Thúy Anh la lối khóc lóc giống như thủy triều mãnh liệt hướng về phía Tô Đào, bà ta vừa la vừa hét, phảng phất như dựa vào thanh âm lớn là có thể từ trong tay Tô Đào đoạt lại phòng gạch lớn mơ ước đã lâu, lại giống như bị ủy khuất lớn lao, giống như Tô Đào dùng âm mưu quỷ kế trộm đi giấc mơ ở phòng gạch đẹp đẽ.
Bà ta càng la lối khóc lóc, Tô Đào càng bình tĩnh: “Không tin ngày mai bà đi đại đội hỏi đội trưởng một chút, nhìn xem đội trưởng rốt cuộc là phân cho ai.”
Cố Thúy Anh ngoài miệng nói khó nghe lên: “Cô là cái đồ lẳng lơ, khiến cho đội trưởng phân phòng ở cho cô, cô nói, cô cùng đội trưởng có quan hệ gì, hắn vì cái gì phân cho cô?”
Tô Đào cầm chén đặt nặng nề lên bàn, lạnh lùng nói: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, bà làm bẩn thanh danh của tôi không quan trọng, nếu mà đội trưởng biết bà ở sau lưng làm loạn nói bậy, bà nên biết mình sẽ có kết cục gì, ngày mai tôi liền đi tìm đội trưởng nói.”
Cố Thúy Anh khóc ầm trời lên: “Trời ơi, tôi không sống nữa, ông đem thuốc lấy lại đây cho tôi, tôi uống thuốc chết cho rồi, đứa con dâu này leo lên đầu tôi rồi đây, cô ta cướp phòng ở của tôi, còn muốn cáo trạng, tôi sống không nổi nữa, không sống không sống……”
Tiểu Hoa Tiểu Thảo khẩn trương đến không dám nói lời nào, Tô Đào nhỏ giọng nói: “Ăn cơm.”
Nhìn ba người này rất bình tĩnh mà ăn cơm, Chu Hồng Sinh bên kia bất đắc dĩ mà khuyên vợ mình: “Ăn cơm đi.”
Cố Thúy Anh nổi trận lôi đình, chạy thẳng hướng tây phòng, tiếp theo chính là âm thanh hừ hừ: “Ai da uy, tôi chết mất, đau đầu, đau chết mất, tôi muốn chết, muốn chết……”
Ba người như cũ không dao động mà ăn cơm.
Chu Hồng Sinh cầm ly nước đường hướng tây phòng đi đến, Chu Mục Lâu tiến lên: “Ba, con cũng muốn uống nước đường.”
Chu Hồng Sinh cắn răng trừng hắn: “Ăn cơm chiều của mày đi, lại nháo cẩn thận tao đánh mày!”
Chu Hồng Sinh bưng nước đường ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói: “Đó là do đội trưởng cấp, tôi cũng không có biện pháp.”
Cố Thúy Anh hừ hừ nói: “Đội trưởng người ta vốn là cho chúng ta, ai biết có người dùng thủ đoạn đen tối gì đem phòng ở kia lấy đi rồi, ai da…… Ai da nha, đau đầu…… Vô cùng đau đớn.”
“Mau uống chút nước đường…… Không náo loạn, không thể để cho mọi người chế giễu.”
Tô Đào cười nhạt một tiếng, đầu bà có nứt ra, phòng ở cũng là của tôi.
Cố Thúy Anh đại khái là nghe được cái gì, nhưng mà nghe nhầm rồi, cô vẫn thấy kỳ quái khi trở về bà ta vẫn luôn cong môi ở kia cười, nguyên lai là việc này.
Cố Thúy Anh la lối khóc lóc giống như thủy triều mãnh liệt hướng về phía Tô Đào, bà ta vừa la vừa hét, phảng phất như dựa vào thanh âm lớn là có thể từ trong tay Tô Đào đoạt lại phòng gạch lớn mơ ước đã lâu, lại giống như bị ủy khuất lớn lao, giống như Tô Đào dùng âm mưu quỷ kế trộm đi giấc mơ ở phòng gạch đẹp đẽ.
Bà ta càng la lối khóc lóc, Tô Đào càng bình tĩnh: “Không tin ngày mai bà đi đại đội hỏi đội trưởng một chút, nhìn xem đội trưởng rốt cuộc là phân cho ai.”
Cố Thúy Anh ngoài miệng nói khó nghe lên: “Cô là cái đồ lẳng lơ, khiến cho đội trưởng phân phòng ở cho cô, cô nói, cô cùng đội trưởng có quan hệ gì, hắn vì cái gì phân cho cô?”
Tô Đào cầm chén đặt nặng nề lên bàn, lạnh lùng nói: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, bà làm bẩn thanh danh của tôi không quan trọng, nếu mà đội trưởng biết bà ở sau lưng làm loạn nói bậy, bà nên biết mình sẽ có kết cục gì, ngày mai tôi liền đi tìm đội trưởng nói.”
Cố Thúy Anh khóc ầm trời lên: “Trời ơi, tôi không sống nữa, ông đem thuốc lấy lại đây cho tôi, tôi uống thuốc chết cho rồi, đứa con dâu này leo lên đầu tôi rồi đây, cô ta cướp phòng ở của tôi, còn muốn cáo trạng, tôi sống không nổi nữa, không sống không sống……”
Tiểu Hoa Tiểu Thảo khẩn trương đến không dám nói lời nào, Tô Đào nhỏ giọng nói: “Ăn cơm.”
Nhìn ba người này rất bình tĩnh mà ăn cơm, Chu Hồng Sinh bên kia bất đắc dĩ mà khuyên vợ mình: “Ăn cơm đi.”
Cố Thúy Anh nổi trận lôi đình, chạy thẳng hướng tây phòng, tiếp theo chính là âm thanh hừ hừ: “Ai da uy, tôi chết mất, đau đầu, đau chết mất, tôi muốn chết, muốn chết……”
Ba người như cũ không dao động mà ăn cơm.
Chu Hồng Sinh cầm ly nước đường hướng tây phòng đi đến, Chu Mục Lâu tiến lên: “Ba, con cũng muốn uống nước đường.”
Chu Hồng Sinh cắn răng trừng hắn: “Ăn cơm chiều của mày đi, lại nháo cẩn thận tao đánh mày!”
Chu Hồng Sinh bưng nước đường ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói: “Đó là do đội trưởng cấp, tôi cũng không có biện pháp.”
Cố Thúy Anh hừ hừ nói: “Đội trưởng người ta vốn là cho chúng ta, ai biết có người dùng thủ đoạn đen tối gì đem phòng ở kia lấy đi rồi, ai da…… Ai da nha, đau đầu…… Vô cùng đau đớn.”
“Mau uống chút nước đường…… Không náo loạn, không thể để cho mọi người chế giễu.”
Tô Đào cười nhạt một tiếng, đầu bà có nứt ra, phòng ở cũng là của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất