Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 21:

Trước Sau
"Làm sao?"

"Khụ khụ, hỏi một chút thôi, trong lòng sẽ cân nhắc kỹ hơn."

Dương Kế Tây đương nhiên biết anh ta muốn làm gì: "Có người trong lòng? Mẹ có biết không?"

“Mẹ vẫn chưa biết.” Dương Kế Bắc lắc đầu: “Em cũng từng hỏi rồi, nhưng hai nhà không quen biết nhau.”

Cũng không có chuyện giống như bà Dương và mẹ Tôn.

“Nhưng nhà cô ấy có chút phức tạp, em sợ mẹ không đồng ý cho nên em muốn chuẩn bị sẵn sàng.”

Hỏi một chút kinh nghiệm của Dương Kế Tây để có thể cân nhắc thật kỹ.

"Sao không hỏi anh cả và anh hai?"

"Bọn họ là mẹ xử lý.” Dương Kế Bắc lại ho một tiếng, liếc nhìn Tôn Quý Phương đang trêu chọc cháu trai nhỏ nhà mình ở cửa nhà chính: “Cho nên cuối cùng phải tích cóp bao nhiêu?"

"Xem em nghĩ như thế nào, em muốn tích cóp bao nhiêu thì tích cóp bấy nhiêu." Dương Kế Tây cười nói: “Hiện giờ em có bao nhiêu rồi?"

Dương Kế Bắc hàm hồ cho qua rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy vậy, Dương Kế Tây hừ một tiếng, giở trò tâm kế với anh? Bây giờ anh có tám trăm tâm kế đấy!

"Thằng ba.” Ông Dương vẫy tay với anh, Dương Kế Tây đi tới: “Hiện tại không có việc gì, con đi đến nhà đội trưởng đăng ký đi."

"Con biết rồi.” Dương Kế Tây nói với Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cùng đi ra cửa với anh.



Đội trưởng mới vừa ăn cơm xong không bao lâu, thấy bọn họ đến đăng ký bèn hỏi sức khỏe của Dương Kế Tây một chút: "Người trẻ tuổi cũng nên chú ý đến thân thể của mình, đừng có không quan tâm, tránh cho về sau lại để lại mầm bệnh."

"Đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, thanh niên trẻ tuổi thì có vấn đề gì chứ? Đang yên đang lành mà." Vợ anh ấy trừng mắt nhìn đội trưởng một cái, mỉm cười nói với hai người bọn họ.

Hai người Dương Kế Tây phải đến chỗ người ghi điểm để lĩnh nông cụ cho Tôn Quý Phương, vì vậy họ cũng không ở lại lâu đã rời đi rồi.

Sau khi họ rời đi, vợ đội trưởng mắng: "Anh nói những lời kia là ý gì vậy? Cái gì mà để lại mầm bệnh? Người ta vừa mới kết hôn xong, anh không thể nói lời tử tế được à!"

"Anh cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi." Đội trưởng bất đắc dĩ nói.

"Vậy anh cũng không thể làm trò trước mặt vợ người ta nói như thế được!"

Đội trưởng bị quở trách đến ấm ức, gật đầu liên tục.

Người ghi điểm liếc nhìn Tôn Quý Phương một cái, sau đó lấy ra một cái liềm và một cái cuốc đưa cho họ: “Tôi đã ghi lại rồi, không được làm mất, nếu không sẽ phải tự mình trả tiền.”

"Cảm ơn." Tôn Quý Phương gật đầu, cô cầm liềm, còn cái cuốc được Dương Kế Tây nhận lấy.

Sau khi rời khỏi nhà người ghi điểm, Tôn Quý Phương nhỏ giọng hỏi: “Sao em có cảm giác cô ấy nhìn em với ánh mắt kỳ quái vậy?”

“Cô ấy và nhà mẹ đẻ chị dâu cả cùng một đội, ngày thường cô ấy rất thân thiết với chị dâu cả, em đừng để ý tới.”

Dương Kế Tây hừ nhẹ một tiếng nói.

"Khó trách ánh mắt lại nhìn em kỳ quái như vậy.” Tôn Quý Phương cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ khiến Dương Kế Tây càng nhìn càng thích: “Em thật sự tò mò, không biết trong miệng chị dâu cả, em là người như thế nào."

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là có điểm khắc chồng, lười biếng đến kinh khủng.



"Em hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói với em trước đây. Chúng ta hãy tránh những người nên tránh." Nhìn thấy xung quanh không có ai, Dương Kế Tây dùng tay không nắm lấy tay Tôn Quý Phương sờ sờ.

Tôn Quý Phương đỏ mặt, nhưng cũng không rút ra: “Em cũng không phải là đồ ngốc.”

Dù sao người ghi điểm cũng quan tâm đến cô dâu mới cho nên Tôn Quý Phương tạm thời được phân công cuốc đất ở bên cạnh Dương Kế Tây, đôi vợ chồng trẻ vừa đến ruộng đã bị rất nhiều người nhìn.

Dương Kế Tây ở trong đội cũng không có nhiều bạn bè, Tôn Quý Phương cũng mới gia nhập vào đội này nên hai người vùi đầu vào làm việc, đến giờ nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đến giờ tan tầm, hai người khiêng cuốc và cầm liềm đi về.

Không có một chút lưu luyến nào cả.

"Tại sao tôi lại cảm thấy sau khi thằng ba nhà họ Dương cưới vợ xong lại ít nói hơn thế?"

Một thanh niên gãi đầu nói.

"Cậu ta vốn cũng không nói nhiều, nhưng vợ cậu ta cũng thật đẹp. Chẳng trách thằng ba nhà họ Dương tự mình tích cóp lễ hỏi cũng muốn cưới người ta về nhà."

"Đúng, đúng, cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Dương Yêu Muội."

"Mặc dù Dương Yêu Muội đẹp nhưng thân thể không tốt lắm, chân có một chút vấn đề. Người này thì khác, cô ấy có ngoại hình đẹp, làm việc cũng nhanh nhẹn. Thằng ba nhà họ Dương thật là may mắn."

Nghe thấy mấy người bọn họ lén lút nhắc tới Dương Yêu Muội, Dương Kế Bắc đi qua ho khan một tiếng: "Tụ tập ở đây nói gì thế?"

Ba người bị doạ cho giật mình, sau đó ấp úng kiếm cớ bỏ chạy.

Dương Kế Bắc trợn trắng mắt, chậm rãi vác cuốc trên vai đi về nhà.

Vốn tưởng rằng về nhà sẽ nhìn thấy vợ chồng Dương Kế Tây, nhưng hai người bọn họ cũng không về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau