Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 26:
Nhìn thấy bọn họ đi ra, Dương Kế Tây vẫy tay với Tôn Quý Phương, cô tươi cười chạy tới: "Kẻng đã gõ rồi sao anh còn đợi?"
“Anh đi cùng em, sợ em không tìm được đường.” Dương Kế Tây kéo Tôn Quý Phương rời đi, sau đó Dương Kế Nam cũng kéo Hà Minh Tú cười tủm tỉm theo ở phía sau.
"Mẹ cho em một cái kẹo, khi đi làm về em sẽ đưa cho Đại Hoa ăn."
"Được."
Chỉ có Thẩm Phượng Tiên nhìn thấy cảnh này là cảm thấy vô cùng khó chịu, người đàn ông của những người khác sao có thể thương vợ mình đến thế? Người đàn ông của cô ta so với tảng đá còn hơn cả tảng đá!
Càng nghĩ cô ta càng tức giận, lấy viên kẹo ra cũng không thèm lột vỏ giấy mỏng trực tiếp ném thẳng vào miệng.
Đại Hoa đứng trên ghế đẩu gỗ rửa sạch bát đũa, lại đổ nước bẩn vào thùng, sau đó cố gắng xách ra khỏi bếp, đi đến luống rau nhỏ ở bên cạnh bếp tưới nước.
Khi bà Dương bước ra khỏi nhà chính, Cẩu Đản dẫn Mao theo Đản tới xin kẹo ăn: "Trước bữa sáng mới ăn rồi, bây giờ lại ăn nữa à?"
Cẩu Đản làm nũng, còn Mao Đản la lối khóc lóc.
Rơi vào đường cùng, bà Dương đưa cho bọn họ mỗi người một viên kẹo, lúc này trong túi bà chỉ còn có một viên, bà có chút hối hận khi giả vờ hào phóng tặng ba viên kẹo cho ba cô con dâu kia.
Đại Hoa xách chiếc thùng không quay lại, khi nhìn thấy Cẩu Đản và Mao Đản vui vẻ ăn kẹo, cô bé không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Nhưng cô bé biết bà nội sẽ không cho mình.
“Đại Hoa, đi cùng đám người Xuân Hoa đào một ít rau dại quay trở về.” Bà Dương ra lệnh sau khi liếc nhìn thấy cô bé.
“Dạ.” Đại Hoa đặt chiếc thùng xuống, khoác sọt lên lưng, lấy công cụ rồi đi ra khỏi cửa.
Chờ sau khi Cẩu Đản ra ngoài chơi, Mao Đản lại ngủ, bà Dương đi tới trước cửa phòng Dương Kế Tây, vừa định đẩy cửa ra thì lại phát hiện mình đẩy như thế nào cũng không đẩy được. Nhìn kỹ, bà ta mới nhận ra không biết từ khi nào trên cửa lại có thêm một sợi xích tre, nếu mở ra thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
"Phòng bị ai chứ? Coi bà đây là kẻ trộm chắc?"
Bà Dương tức giận nói sau đó lại đi đến phòng thằng hai và thằng cả nhìn nhìn, còn phòng thằng tư, một tên độc thân thì bây giờ trong phòng cũng chẳng có đồ gì cả.
Vừa làm việc ở trong ruộng, vừa nghe Tôn Quý Phương kể lại việc bà Dương gọi lại các cô để làm gì, Dương Kế Tây nén cười nói: "Em có tin không, hiện tại bà ấy đang hối hận vì đã cho các em kẹo."
"Đó là chắc chắn."
Tôn Quý Phương biết bà ta chiều chuộng Cẩu Đản và Mao Đản đến mức nào, khi hai đứa trẻ đòi kẹo mà bà ta không lấy ra được, chắc chắn sẽ hối hận.
"Hơn nữa sẽ không cho Đại Hoa.” Tôn Quý Phương còn rất thích Đại Hoa, hơn nữa anh Tây nói ở trong giấc mơ, chỉ có anh hai và chị dâu thứ hai phải trải qua cuộc sống tương tự như bọn họ, nhưng anh hai không bị khống chế, rất bảo vệ gia đình nhỏ của mình, mặc dù sau này cuộc sống của họ có phần nghèo túng một chút nhưng họ vẫn khá hơn gia đình mình.
“Sau khi trở về em sẽ cho Đại Hoa mấy chiếc.” Tôn Quý Phương quyết định nói.
“Một chiếc, bà ấy chỉ cho em một chiếc nên em cũng cho một chiếc. Nếu em cho nhiều hơn, chị dâu cả sẽ có ý kiến.”
Dương Kế Tây hiểu rất rõ tính tình của mấy người bọn họ.
"Nghe anh." Tôn Quý Phương mỉm cười gật đầu.
"Anh sẽ nấu cơm cùng em, mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa.” Dương Kế Tây vốn muốn phân gia, nhưng ở thời đại hiện đại này, ba mẹ không qua đời, bình thường họ sẽ không phân gia, hơn nữa sau khi phân gia cũng không có ích lợi gì. Công điểm của một gia đình lớn đổi lấy lương thực sẽ nhiều hơn của một gia đình nhỏ.
Tuy nhiên, lại qua vài năm nữa sẽ có chế độ nhận thầu đất đai, lúc đó sẽ là thời điểm tốt để phân gia.
Còn chưa đến thời gian tan tầm, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây bèn cùng nhau về nhà, tiện đường nhìn thấy Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú còn nói với bọn họ là quay về làm cơm trưa.
Thẩm Phượng Tiên lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng lưng hai người, mím môi: "Nấu cơm cũng phải về cùng nhau nữa? Rõ ràng chính là lười biếng."
Bà Dương đang ôm Mao Đản đang ngủ trong tay, ngồi ở trong sân nhà ông cả Dương và nói chuyện với bà cả Dương.
“Gà của nhà tôi đã hai ngày không đẻ trứng, nhìn giống như có thể đẻ thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng mà lại không thấy trứng, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Bà Dương cau mày và thở dài nói.
Bà cả Dương đang vá quần áo, nghe vậy sửng sốt: "Có phải bị người khác nhặt rồi không?"
“Không có, sáng sớm tôi đã trông rồi.” Bà Dương lắc đầu.
"Vậy bà phải cẩn thận, có phải là có chuột hay không?"
"Chuột à?"
Bà ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện chuột trộm trứng ăn, đang thảo luận với bà cả Dương thì nhìn thấy bà hai Dương cười tủm tỉm đi từ nhà chính nhà mình ra, xách theo một chiếc ghế gỗ đến đây ngồi xuống.
“Hôm nay bà không đi làm công à?”
“Anh đi cùng em, sợ em không tìm được đường.” Dương Kế Tây kéo Tôn Quý Phương rời đi, sau đó Dương Kế Nam cũng kéo Hà Minh Tú cười tủm tỉm theo ở phía sau.
"Mẹ cho em một cái kẹo, khi đi làm về em sẽ đưa cho Đại Hoa ăn."
"Được."
Chỉ có Thẩm Phượng Tiên nhìn thấy cảnh này là cảm thấy vô cùng khó chịu, người đàn ông của những người khác sao có thể thương vợ mình đến thế? Người đàn ông của cô ta so với tảng đá còn hơn cả tảng đá!
Càng nghĩ cô ta càng tức giận, lấy viên kẹo ra cũng không thèm lột vỏ giấy mỏng trực tiếp ném thẳng vào miệng.
Đại Hoa đứng trên ghế đẩu gỗ rửa sạch bát đũa, lại đổ nước bẩn vào thùng, sau đó cố gắng xách ra khỏi bếp, đi đến luống rau nhỏ ở bên cạnh bếp tưới nước.
Khi bà Dương bước ra khỏi nhà chính, Cẩu Đản dẫn Mao theo Đản tới xin kẹo ăn: "Trước bữa sáng mới ăn rồi, bây giờ lại ăn nữa à?"
Cẩu Đản làm nũng, còn Mao Đản la lối khóc lóc.
Rơi vào đường cùng, bà Dương đưa cho bọn họ mỗi người một viên kẹo, lúc này trong túi bà chỉ còn có một viên, bà có chút hối hận khi giả vờ hào phóng tặng ba viên kẹo cho ba cô con dâu kia.
Đại Hoa xách chiếc thùng không quay lại, khi nhìn thấy Cẩu Đản và Mao Đản vui vẻ ăn kẹo, cô bé không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Nhưng cô bé biết bà nội sẽ không cho mình.
“Đại Hoa, đi cùng đám người Xuân Hoa đào một ít rau dại quay trở về.” Bà Dương ra lệnh sau khi liếc nhìn thấy cô bé.
“Dạ.” Đại Hoa đặt chiếc thùng xuống, khoác sọt lên lưng, lấy công cụ rồi đi ra khỏi cửa.
Chờ sau khi Cẩu Đản ra ngoài chơi, Mao Đản lại ngủ, bà Dương đi tới trước cửa phòng Dương Kế Tây, vừa định đẩy cửa ra thì lại phát hiện mình đẩy như thế nào cũng không đẩy được. Nhìn kỹ, bà ta mới nhận ra không biết từ khi nào trên cửa lại có thêm một sợi xích tre, nếu mở ra thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
"Phòng bị ai chứ? Coi bà đây là kẻ trộm chắc?"
Bà Dương tức giận nói sau đó lại đi đến phòng thằng hai và thằng cả nhìn nhìn, còn phòng thằng tư, một tên độc thân thì bây giờ trong phòng cũng chẳng có đồ gì cả.
Vừa làm việc ở trong ruộng, vừa nghe Tôn Quý Phương kể lại việc bà Dương gọi lại các cô để làm gì, Dương Kế Tây nén cười nói: "Em có tin không, hiện tại bà ấy đang hối hận vì đã cho các em kẹo."
"Đó là chắc chắn."
Tôn Quý Phương biết bà ta chiều chuộng Cẩu Đản và Mao Đản đến mức nào, khi hai đứa trẻ đòi kẹo mà bà ta không lấy ra được, chắc chắn sẽ hối hận.
"Hơn nữa sẽ không cho Đại Hoa.” Tôn Quý Phương còn rất thích Đại Hoa, hơn nữa anh Tây nói ở trong giấc mơ, chỉ có anh hai và chị dâu thứ hai phải trải qua cuộc sống tương tự như bọn họ, nhưng anh hai không bị khống chế, rất bảo vệ gia đình nhỏ của mình, mặc dù sau này cuộc sống của họ có phần nghèo túng một chút nhưng họ vẫn khá hơn gia đình mình.
“Sau khi trở về em sẽ cho Đại Hoa mấy chiếc.” Tôn Quý Phương quyết định nói.
“Một chiếc, bà ấy chỉ cho em một chiếc nên em cũng cho một chiếc. Nếu em cho nhiều hơn, chị dâu cả sẽ có ý kiến.”
Dương Kế Tây hiểu rất rõ tính tình của mấy người bọn họ.
"Nghe anh." Tôn Quý Phương mỉm cười gật đầu.
"Anh sẽ nấu cơm cùng em, mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa.” Dương Kế Tây vốn muốn phân gia, nhưng ở thời đại hiện đại này, ba mẹ không qua đời, bình thường họ sẽ không phân gia, hơn nữa sau khi phân gia cũng không có ích lợi gì. Công điểm của một gia đình lớn đổi lấy lương thực sẽ nhiều hơn của một gia đình nhỏ.
Tuy nhiên, lại qua vài năm nữa sẽ có chế độ nhận thầu đất đai, lúc đó sẽ là thời điểm tốt để phân gia.
Còn chưa đến thời gian tan tầm, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây bèn cùng nhau về nhà, tiện đường nhìn thấy Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú còn nói với bọn họ là quay về làm cơm trưa.
Thẩm Phượng Tiên lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng lưng hai người, mím môi: "Nấu cơm cũng phải về cùng nhau nữa? Rõ ràng chính là lười biếng."
Bà Dương đang ôm Mao Đản đang ngủ trong tay, ngồi ở trong sân nhà ông cả Dương và nói chuyện với bà cả Dương.
“Gà của nhà tôi đã hai ngày không đẻ trứng, nhìn giống như có thể đẻ thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng mà lại không thấy trứng, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Bà Dương cau mày và thở dài nói.
Bà cả Dương đang vá quần áo, nghe vậy sửng sốt: "Có phải bị người khác nhặt rồi không?"
“Không có, sáng sớm tôi đã trông rồi.” Bà Dương lắc đầu.
"Vậy bà phải cẩn thận, có phải là có chuột hay không?"
"Chuột à?"
Bà ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện chuột trộm trứng ăn, đang thảo luận với bà cả Dương thì nhìn thấy bà hai Dương cười tủm tỉm đi từ nhà chính nhà mình ra, xách theo một chiếc ghế gỗ đến đây ngồi xuống.
“Hôm nay bà không đi làm công à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất