Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 28:
Bà ta lại sợ danh tiếng thiên vị bất công của mình sẽ bị Hà Minh Tú truyền ra ngoài, nên vẻ mặt lại đầy từ ái khen ngợi khích lệ Đại Hoa, lại gắp rất nhiều rau dại cho cô bé, Đại Hoa nhìn rau dại trong bát, vùi đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương cùng nhau thu dọn bát đĩa, rửa sạch rồi mới ra ngoài làm công.
Trước khi rời đi, còn nói với Thẩm Phượng Tiên: “Bữa tối tối nay lại phiền chị dâu cả rồi.”
Thẩm Phượng Tiên còn có thể nói gì? Vốn dĩ chính là cô ta đề nghị, dựa theo luân phiên thì đúng là đến lượt cô ta nấu bữa tối.
Lúc Hà Minh Tú rời đi, cũng mang theo Đại Hoa: “Đại Hoa, cùng mẹ ra đồng đi.”
Đại Hoa thích nhất xuống ruộng, vì nếu làm việc với Hà Minh Tú thì cô bé sẽ không phải làm nhiều việc như vậy.
Bà Dương cũng hiểu ý cô như thế nào, cẩn thận giải thích: “Kẹo cũng chỉ có mười chiếc thôi, Cẩu Đản náo loạn quá, Mao Đản lại còn nhỏ như vậy, mẹ nghĩ Đại Hoa cũng là chị nên nhường em trai một chút, nên mẹ mới chưa đưa nó.”
"Mẹ nói nhiều với con như vậy làm gì?" Hà Minh Tú cười nói: "Hẳn là để cho Cẩu Đản và Mao Đản ăn đi. Đại Hoa được tính là gì, chỉ là đứa mất tiền mà thôi, mẹ có thể cho con bé ăn no đã là tốt rồi, sao có thể nuông chiều được, muốn ăn kẹo thì cho kẹo chứ?"
Nói xong, cô ấy nắm tay Đại Hoa rời đi.
Dương Kế Nam liếc nhìn bà Dương cũng không nói gì, rời đi.
Bà Dương cảm thấy rất tức giận, hai vợ chồng thằng ba thì cũng thôi đi, vợ thằng hai cũng giận mình như vậy!
"Mẹ, con cũng đi làm công đây." Dương Kế Bắc xem kịch đã lâu ho khan một tiếng, đang định chuẩn bị rời đi, lại bị Bà Dương bắt lại.
"Con đợi một lát cho mẹ."
"Có chuyện gì vậy?"
Dương Kế Bắc sửng sốt.
“Mẹ nghe chị dâu hai con nói con có người trong lòng, còn hỏi anh ba con đã tích cóp bao nhiêu tiền sính lễ. Sao nào? Con cũng muốn bắt chước anh ba con, cưới một kẻ lười biếng vào cửa à?”
Bà Dương bị tức giận hai lần, lại không thể phát tiết ra được, bây giờ bắt được đứa con trai nhỏ, bà mở miệng phun một tràng.
Dương Kế Bắc không ngờ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Dương Kế Tây lại bị Hà Minh Tú biết, anh ta thầm mắng Hà Minh Tú không thay đổi thói quen nghe lén, sau đó anh ta nhận ra rằng mình không thể giấu giếm được, vì vậy anh ta thẳng thắn thú nhận.
“Cô ấy chính là người nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá. Ba cô ấy tên là Lưu Đại Nghĩa, tên mẹ cô ấy là gì thì con không biết, nhưng mẹ cô ấy là người thứ hai mà ba cô ấy lấy làm vợ. Người đầu tiên bị khó sinh nên mất.”
"Nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá, Lưu Đại Nghĩa?”
Bà Dương híp mắt lại suy nghĩ thật kỹ, sau khi xác định không có người này trong đầu, mới hỏi lại: "Mẹ cô ta là mẹ kế sao?"
“Đúng vậy, người trước cũng sinh ra hai người con trai. Sau khi mẹ cô ấy gả qua đấy thì sinh ra cô ấy và hai người em trai.”
Dương Kế Bắc trung thực trả lời.
"Nói như vậy là cô ta có hai anh trai và hai em trai à?"
"Đúng vậy."
Bà Dương lập tức hiểu tại sao anh ta lại muốn tự mình tích cóp tiền sính lễ: "Có nhiều anh em trai như vậy, nói đi, gia đình họ muốn bao nhiêu lễ hỏi?”
Dương Kế Bắc sờ mũi nói: “Cô ấy chưa nói, nhưng dù sao cũng không thấp.”
"Nói nhảm, nếu cô ta không lấy cao chút thì hai đứa em trai của cô ta cũng không thể tìm được vợ!"
Bà Dương lập tức không ưa cô gái nhà họ Lưu này: “Mẹ nói cho con biết, mẹ không thích cô gái này, nếu con thích thì giống như anh ba của con, tự mình bỏ ra tiền sính lễ! Lần này bàn tiệc mẹ cũng sẽ không xử lý cho đâu, con tự mình nhìn mà làm đi!”
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà chính.
Dương Kế Bắc nhìn bầu trời, thở dài than một tiếng.
Sau khi tan tầm, anh ta lại đến bên cạnh vợ chồng Dương Kế Tây, làm trò trước mặt Tôn Quý Phương hỏi Dương Kế Tây làm thế nào để tích cóp tiền sính lễ.
“Em bận rộn một hai tháng mà cũng không kiếm được một đồng nào! Hôm nay mẹ đã nói rõ rằng nếu em muốn cưới cô ấy vào cửa thì em sẽ phải tự trả tiền sính lễ, không nói tiền sính lễ em phải tự trả mà ngay cả tiền bàn tiệc mẹ cũng sẽ không trả cho em.”
Trong lòng Dương Kế Bắc sốt ruột lo lắng.
Tôn Quý Phương chỉ nghe cũng không nói lời.
"Ngoại trừ anh cả, mẹ yêu thương nhất là em, em nói thêm mấy câu, mẹ sẽ nhả ra."
Dương Kế Tây bình tĩnh nói.
Dương Kế Bắc có chút xấu hổ, trong nhà nếu nói có người không được chiều chuộng thì đó chính là anh ba.
"Anh Tây, chúng ta đi kiếm củi đi."
Dù sao thì sọt cũng cõng trên lưng rồi.
Dương Kế Tây gật đầu, cùng Tôn Quý Phương đi về phía sau núi, Dương Kế Bắc đứng trong chốc lát, nhìn thấy bóng dáng Dương Kế Nam liền đuổi theo.
Sau khi ăn xong, Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương cùng nhau thu dọn bát đĩa, rửa sạch rồi mới ra ngoài làm công.
Trước khi rời đi, còn nói với Thẩm Phượng Tiên: “Bữa tối tối nay lại phiền chị dâu cả rồi.”
Thẩm Phượng Tiên còn có thể nói gì? Vốn dĩ chính là cô ta đề nghị, dựa theo luân phiên thì đúng là đến lượt cô ta nấu bữa tối.
Lúc Hà Minh Tú rời đi, cũng mang theo Đại Hoa: “Đại Hoa, cùng mẹ ra đồng đi.”
Đại Hoa thích nhất xuống ruộng, vì nếu làm việc với Hà Minh Tú thì cô bé sẽ không phải làm nhiều việc như vậy.
Bà Dương cũng hiểu ý cô như thế nào, cẩn thận giải thích: “Kẹo cũng chỉ có mười chiếc thôi, Cẩu Đản náo loạn quá, Mao Đản lại còn nhỏ như vậy, mẹ nghĩ Đại Hoa cũng là chị nên nhường em trai một chút, nên mẹ mới chưa đưa nó.”
"Mẹ nói nhiều với con như vậy làm gì?" Hà Minh Tú cười nói: "Hẳn là để cho Cẩu Đản và Mao Đản ăn đi. Đại Hoa được tính là gì, chỉ là đứa mất tiền mà thôi, mẹ có thể cho con bé ăn no đã là tốt rồi, sao có thể nuông chiều được, muốn ăn kẹo thì cho kẹo chứ?"
Nói xong, cô ấy nắm tay Đại Hoa rời đi.
Dương Kế Nam liếc nhìn bà Dương cũng không nói gì, rời đi.
Bà Dương cảm thấy rất tức giận, hai vợ chồng thằng ba thì cũng thôi đi, vợ thằng hai cũng giận mình như vậy!
"Mẹ, con cũng đi làm công đây." Dương Kế Bắc xem kịch đã lâu ho khan một tiếng, đang định chuẩn bị rời đi, lại bị Bà Dương bắt lại.
"Con đợi một lát cho mẹ."
"Có chuyện gì vậy?"
Dương Kế Bắc sửng sốt.
“Mẹ nghe chị dâu hai con nói con có người trong lòng, còn hỏi anh ba con đã tích cóp bao nhiêu tiền sính lễ. Sao nào? Con cũng muốn bắt chước anh ba con, cưới một kẻ lười biếng vào cửa à?”
Bà Dương bị tức giận hai lần, lại không thể phát tiết ra được, bây giờ bắt được đứa con trai nhỏ, bà mở miệng phun một tràng.
Dương Kế Bắc không ngờ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Dương Kế Tây lại bị Hà Minh Tú biết, anh ta thầm mắng Hà Minh Tú không thay đổi thói quen nghe lén, sau đó anh ta nhận ra rằng mình không thể giấu giếm được, vì vậy anh ta thẳng thắn thú nhận.
“Cô ấy chính là người nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá. Ba cô ấy tên là Lưu Đại Nghĩa, tên mẹ cô ấy là gì thì con không biết, nhưng mẹ cô ấy là người thứ hai mà ba cô ấy lấy làm vợ. Người đầu tiên bị khó sinh nên mất.”
"Nhà họ Lưu ở Điếm Tử Bá, Lưu Đại Nghĩa?”
Bà Dương híp mắt lại suy nghĩ thật kỹ, sau khi xác định không có người này trong đầu, mới hỏi lại: "Mẹ cô ta là mẹ kế sao?"
“Đúng vậy, người trước cũng sinh ra hai người con trai. Sau khi mẹ cô ấy gả qua đấy thì sinh ra cô ấy và hai người em trai.”
Dương Kế Bắc trung thực trả lời.
"Nói như vậy là cô ta có hai anh trai và hai em trai à?"
"Đúng vậy."
Bà Dương lập tức hiểu tại sao anh ta lại muốn tự mình tích cóp tiền sính lễ: "Có nhiều anh em trai như vậy, nói đi, gia đình họ muốn bao nhiêu lễ hỏi?”
Dương Kế Bắc sờ mũi nói: “Cô ấy chưa nói, nhưng dù sao cũng không thấp.”
"Nói nhảm, nếu cô ta không lấy cao chút thì hai đứa em trai của cô ta cũng không thể tìm được vợ!"
Bà Dương lập tức không ưa cô gái nhà họ Lưu này: “Mẹ nói cho con biết, mẹ không thích cô gái này, nếu con thích thì giống như anh ba của con, tự mình bỏ ra tiền sính lễ! Lần này bàn tiệc mẹ cũng sẽ không xử lý cho đâu, con tự mình nhìn mà làm đi!”
Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà chính.
Dương Kế Bắc nhìn bầu trời, thở dài than một tiếng.
Sau khi tan tầm, anh ta lại đến bên cạnh vợ chồng Dương Kế Tây, làm trò trước mặt Tôn Quý Phương hỏi Dương Kế Tây làm thế nào để tích cóp tiền sính lễ.
“Em bận rộn một hai tháng mà cũng không kiếm được một đồng nào! Hôm nay mẹ đã nói rõ rằng nếu em muốn cưới cô ấy vào cửa thì em sẽ phải tự trả tiền sính lễ, không nói tiền sính lễ em phải tự trả mà ngay cả tiền bàn tiệc mẹ cũng sẽ không trả cho em.”
Trong lòng Dương Kế Bắc sốt ruột lo lắng.
Tôn Quý Phương chỉ nghe cũng không nói lời.
"Ngoại trừ anh cả, mẹ yêu thương nhất là em, em nói thêm mấy câu, mẹ sẽ nhả ra."
Dương Kế Tây bình tĩnh nói.
Dương Kế Bắc có chút xấu hổ, trong nhà nếu nói có người không được chiều chuộng thì đó chính là anh ba.
"Anh Tây, chúng ta đi kiếm củi đi."
Dù sao thì sọt cũng cõng trên lưng rồi.
Dương Kế Tây gật đầu, cùng Tôn Quý Phương đi về phía sau núi, Dương Kế Bắc đứng trong chốc lát, nhìn thấy bóng dáng Dương Kế Nam liền đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất