Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 3:
Sau đó đợi đến buổi tối lại mang về phòng và khóa lại.
Mỗi buổi sáng sẽ lấy đồ đủ ăn ra cũng không lấy nhiều thức ăn hơn.
“Mỗi người một quả à?”
Không cần nấu chín, chỉ cần ăn sống là được.
Vào niên đại này của họ, hầu hết trứng được ăn sống, rất bổ dưỡng và không cần tốn củi.
"Mẹ chồng..."
Tôn Quý Phương muốn chồng bồi bổ cơ thể nhưng cô không chịu ăn mà được Dương Kế Tây đút cho ăn.
"Đừng để ý chuyện này, em cứ nghe anh đi." Dương Kế Tây biết tính tình của cô, khuyên giải an ủi cô, lại ép đối phương chia cháo tấm cùng mình, Dương Kế Tây còng uống một bát thuốc.
Chờ đến khi hai người từ bếp đi ra, bà Dương đang ngồi ở giữa sân nhìn đứa cháu trai nhỏ đang bò lê chơi đùa trong bùn.
“Thằng ba lại nghỉ ngơi một chút đi đi, buổi chiều vợ thằng ba có thể đi làm công, công điểm nhiều thì cuộc sống trong nhà mới có thể tốt hơn. Nhà chúng ta đông người không như những nhà không có con cháu ăn bữa nay lo bữa mai.”
Trong lời nói của bà Dương có điều gì đó khác, mà bây giờ điều mà Dương Kế Tây ghét nhất chính là những lời nói bóng gió như vậy.
Anh ho mấy tiếng, kéo Tôn Quý Phương lại nói với bà Dương: “Bây giờ con không thể không có người chăm sóc được, hãy đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Nói xong, anh kéo tay Tôn Quý Phương về phòng.
Bà Dương nghe thấy vậy thì sửng sốt, bà không ngờ đứa con thứ ba lại nói như vậy, lại còn nói ra những lời như thế!
Kể từ sau khi sự việc đó xảy ra, ở nhà người con thứ ba luôn vùi đầu vào công việc, rất hiếm khi nói chuyện với ai, ngoại trừ tính cách bướng bỉnh khi nhất quyết đòi cưới Tôn Quý Phương ra, anh chưa bao giờ từ chối sự sắp xếp của người trong nhà, đặc biệt là lời nói của bà ông già.
Sắc mặt bà Dương trở nên khó coi, bà quay đầu nhìn đối phương, kết quả lại thấy đôi vợ chồng trẻ đang đóng cửa phòng nhỏ lại, không nhìn thấy gì nữa.
Mà sau khi đóng cửa lại, căn phòng trở nên hơi tối.
Vì không có cửa sổ.
Nói chung nhà tranh ở thời đại này cơ bản đều không có cửa sổ.
"Anh Tây, anh..."
Không chỉ bà Dương nhận thấy anh có điều gì đó không ổn mà ngay cả Tôn Quý Phương cũng nhận thấy điều đó.
Nhưng cô lại bị ôm chặt, giọng nói nghẹn ngào của Dương Kế Tây vang lên bên tai cô: “Thực xin lỗi…”
Một lúc lâu sau, sau khi nghe Dương Kế Tây nói xong, Tôn Quý Phương mới dựa vào trong ngực anh, khúc khích cười nói: "Em nghĩ là anh mơ thấy ác mộng, một người sao có thể không khống chế được cơ thể của mình chứ? Anh nhìn lại mình xem, hiện tại không phải anh vẫn ổn đấy sao?"
Dương Kế Tây bị những lời này làm cho giật mình, anh thật sự không có cảm giác bị áp chế!
Nhưng anh cũng không hề buông lỏng cảnh giác: "Bất luận lại xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho người khác tuỳ ý sắp xếp!"
Anh không phải là búp bê, anh cũng không muốn so sánh với một nhà em thứ tư! Cả đời anh đều dại dột ngu hiếu với cha mẹ, làm hại vợ con, anh không phải là người cha hay người chồng tốt, sống lại một đời, anh nhất định phải bảo vệ được người mình yêu và sống cuộc sống của anh thật tốt!
Tôn Quý Phương xoay người, ôm mặt anh nghiêm túc nói: "Anh nha, tình huống như này có thể là bóng đề. Đừng sợ, khi còn nhỏ em cũng từng bị bóng đè. Bà ngoại em nói chỉ cần mơ thấy những thứ đó, hãy hét lên thật to thì sẽ không sao, tối nay em sẽ để mắt đến anh, đừng lo lắng."
Anh biết cô không tin, nhưng Dương Kế Tây cũng không nhắc lại chuyện này nữa, kiếp trước anh đã là người như vậy, việc anh cần làm bây giờ chính là không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa là được.
“Từ trước đến nay ba chỉ quản chuyện lớn mặc kệ chuyện ở trong nhà. Mẹ nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực chất mẹ lại là người có quyền đưa ra những quyết định trong nhà nhất …”
Nói chuyện một lúc, Dương Kế Tây cũng kể cho vợ nghe về những người ở trong nhà.
"...Nhắc mới nhớ, vì anh bị ốm nên chúng ta còn chưa trở về nhà lại mặt. Ngày mai chúng ta hãy trở về đi."
Dương Kế Tây nói.
“Thân thể anh còn chưa hồi phục, chuyện lại mặt cũng đừng vội. Lúc về, ba mẹ em cũng đã nói là đội đang bận cày xuân nên chuyện lại mặt có thể chậm lại cũng được. "
Đây không phải là những lời nói khách sáo, đây là những lời nói thật.
Dương Kế Tây cũng biết mọi người đều bận rộn làm công nên cũng không phản bác, chỉ ôm cô không buông, thật tốt khi anh đã trở lại.
"Bà nội! Con và mấy người Xuân Hoa tìm thấy rất nhiều rau dại, chúng rất non ạ!"
Dương Kế Tây ôm Tôn Quý Phương trong lòng, cảm thấy mình có vô số lời muốn nói, trong lúc bọn họ đang thì thầm thì từ trong sân vang lên tiếng cười trong trẻo của một cô bé.
Đây là con gái của anh trai thứ hai Dương Kế Nam, cô bé năm nay sáu tuổi, tên là Đại Hoa.
“Đại Hoa thật giỏi.” Bà Dương nhìn cái sọt của Đại Hoa, cái sọt này là do người lớn xách, Đại Hoa mới sáu tuổi, vác trên người vừa to vừa nặng, nhưng tất cả trẻ con ở trong thôn đều là như thế này, từ khi hiểu chuyện đã biết giúp đỡ công việc trong nhà.
Mỗi buổi sáng sẽ lấy đồ đủ ăn ra cũng không lấy nhiều thức ăn hơn.
“Mỗi người một quả à?”
Không cần nấu chín, chỉ cần ăn sống là được.
Vào niên đại này của họ, hầu hết trứng được ăn sống, rất bổ dưỡng và không cần tốn củi.
"Mẹ chồng..."
Tôn Quý Phương muốn chồng bồi bổ cơ thể nhưng cô không chịu ăn mà được Dương Kế Tây đút cho ăn.
"Đừng để ý chuyện này, em cứ nghe anh đi." Dương Kế Tây biết tính tình của cô, khuyên giải an ủi cô, lại ép đối phương chia cháo tấm cùng mình, Dương Kế Tây còng uống một bát thuốc.
Chờ đến khi hai người từ bếp đi ra, bà Dương đang ngồi ở giữa sân nhìn đứa cháu trai nhỏ đang bò lê chơi đùa trong bùn.
“Thằng ba lại nghỉ ngơi một chút đi đi, buổi chiều vợ thằng ba có thể đi làm công, công điểm nhiều thì cuộc sống trong nhà mới có thể tốt hơn. Nhà chúng ta đông người không như những nhà không có con cháu ăn bữa nay lo bữa mai.”
Trong lời nói của bà Dương có điều gì đó khác, mà bây giờ điều mà Dương Kế Tây ghét nhất chính là những lời nói bóng gió như vậy.
Anh ho mấy tiếng, kéo Tôn Quý Phương lại nói với bà Dương: “Bây giờ con không thể không có người chăm sóc được, hãy đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Nói xong, anh kéo tay Tôn Quý Phương về phòng.
Bà Dương nghe thấy vậy thì sửng sốt, bà không ngờ đứa con thứ ba lại nói như vậy, lại còn nói ra những lời như thế!
Kể từ sau khi sự việc đó xảy ra, ở nhà người con thứ ba luôn vùi đầu vào công việc, rất hiếm khi nói chuyện với ai, ngoại trừ tính cách bướng bỉnh khi nhất quyết đòi cưới Tôn Quý Phương ra, anh chưa bao giờ từ chối sự sắp xếp của người trong nhà, đặc biệt là lời nói của bà ông già.
Sắc mặt bà Dương trở nên khó coi, bà quay đầu nhìn đối phương, kết quả lại thấy đôi vợ chồng trẻ đang đóng cửa phòng nhỏ lại, không nhìn thấy gì nữa.
Mà sau khi đóng cửa lại, căn phòng trở nên hơi tối.
Vì không có cửa sổ.
Nói chung nhà tranh ở thời đại này cơ bản đều không có cửa sổ.
"Anh Tây, anh..."
Không chỉ bà Dương nhận thấy anh có điều gì đó không ổn mà ngay cả Tôn Quý Phương cũng nhận thấy điều đó.
Nhưng cô lại bị ôm chặt, giọng nói nghẹn ngào của Dương Kế Tây vang lên bên tai cô: “Thực xin lỗi…”
Một lúc lâu sau, sau khi nghe Dương Kế Tây nói xong, Tôn Quý Phương mới dựa vào trong ngực anh, khúc khích cười nói: "Em nghĩ là anh mơ thấy ác mộng, một người sao có thể không khống chế được cơ thể của mình chứ? Anh nhìn lại mình xem, hiện tại không phải anh vẫn ổn đấy sao?"
Dương Kế Tây bị những lời này làm cho giật mình, anh thật sự không có cảm giác bị áp chế!
Nhưng anh cũng không hề buông lỏng cảnh giác: "Bất luận lại xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho người khác tuỳ ý sắp xếp!"
Anh không phải là búp bê, anh cũng không muốn so sánh với một nhà em thứ tư! Cả đời anh đều dại dột ngu hiếu với cha mẹ, làm hại vợ con, anh không phải là người cha hay người chồng tốt, sống lại một đời, anh nhất định phải bảo vệ được người mình yêu và sống cuộc sống của anh thật tốt!
Tôn Quý Phương xoay người, ôm mặt anh nghiêm túc nói: "Anh nha, tình huống như này có thể là bóng đề. Đừng sợ, khi còn nhỏ em cũng từng bị bóng đè. Bà ngoại em nói chỉ cần mơ thấy những thứ đó, hãy hét lên thật to thì sẽ không sao, tối nay em sẽ để mắt đến anh, đừng lo lắng."
Anh biết cô không tin, nhưng Dương Kế Tây cũng không nhắc lại chuyện này nữa, kiếp trước anh đã là người như vậy, việc anh cần làm bây giờ chính là không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa là được.
“Từ trước đến nay ba chỉ quản chuyện lớn mặc kệ chuyện ở trong nhà. Mẹ nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực chất mẹ lại là người có quyền đưa ra những quyết định trong nhà nhất …”
Nói chuyện một lúc, Dương Kế Tây cũng kể cho vợ nghe về những người ở trong nhà.
"...Nhắc mới nhớ, vì anh bị ốm nên chúng ta còn chưa trở về nhà lại mặt. Ngày mai chúng ta hãy trở về đi."
Dương Kế Tây nói.
“Thân thể anh còn chưa hồi phục, chuyện lại mặt cũng đừng vội. Lúc về, ba mẹ em cũng đã nói là đội đang bận cày xuân nên chuyện lại mặt có thể chậm lại cũng được. "
Đây không phải là những lời nói khách sáo, đây là những lời nói thật.
Dương Kế Tây cũng biết mọi người đều bận rộn làm công nên cũng không phản bác, chỉ ôm cô không buông, thật tốt khi anh đã trở lại.
"Bà nội! Con và mấy người Xuân Hoa tìm thấy rất nhiều rau dại, chúng rất non ạ!"
Dương Kế Tây ôm Tôn Quý Phương trong lòng, cảm thấy mình có vô số lời muốn nói, trong lúc bọn họ đang thì thầm thì từ trong sân vang lên tiếng cười trong trẻo của một cô bé.
Đây là con gái của anh trai thứ hai Dương Kế Nam, cô bé năm nay sáu tuổi, tên là Đại Hoa.
“Đại Hoa thật giỏi.” Bà Dương nhìn cái sọt của Đại Hoa, cái sọt này là do người lớn xách, Đại Hoa mới sáu tuổi, vác trên người vừa to vừa nặng, nhưng tất cả trẻ con ở trong thôn đều là như thế này, từ khi hiểu chuyện đã biết giúp đỡ công việc trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất