Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 34:
Dương Kế Bắc suýt nữa thì cười ra tiếng, khi anh ta thấy Dương Kế Tây nhìn sang, anh ta vội vàng quay đầu đi.
“Mẹ nói về tiền lễ này à?”
Trong khoảng thời gian này, Dương Kế Nam có rất nhiều ý kiến đối với bà Dương, thiên vị cháu trai thì cũng thôi đi, hôm nay còn nói những lời đó châm ngòi đánh con gái mình.
"Sau khi các con đi, bà ấy nói với ba." Ông Dương dừng một chút, nói.
Dương Kế Nam khẽ cười nói: "Ba, ba thực sự không nhớ gì cả, rõ ràng ba đi trước chúng con."
"Chú hai.” Dương Kế Đông trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Chú đang nói cái gì vậy? Anh nhớ rõ là ba đi cuối cùng."
"Anh cả nói gì thì chính là như thế đi, dù sao trong cái nhà này, chỉ có mấy người nhà anh được lòng ba mẹ thôi."
Dương Kế Nam gần như cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng thì bị ông Dương gọi lại: "Con đang khó chịu cái gì? Đại Hoa là không nghe lời mới bị đánh, mà vẫn là vợ con đánh. Con bất mãn gì với chúng ta hả?"
"Con thấy rất kỳ quái. Con gái của con cũng là cháu gái của các người. Cẩu Đản và Mao Đản lâu lâu lại ăn một cái trứng gà. Con gái của con đừng nói là không ăn trứng, mà kể cả nó ăn đi nữa, vậy phải bị đánh sao?"
Tính tình của Dương Kế Nam vốn nóng nảy, về mặt này anh ấy cũng giống ông Dương.
Tiếng ồn ào trong sân không kể bà Dương trong nhà chính mà ngay cả hai nhà bên cạnh cũng nghe thấy.
Bà hai Dương mỉm cười nhìn qua, Thạch Đầu và chị dâu Khang cũng đứng ở cửa nhà chính nhà mình nhìn về phía bên này.
Dương Kế Khang, người đang nói chuyện với ông cả Dương trong nhà chính, nhìn thấy cảnh này đã ho một tiếng: "Vào nhà, nhìn náo nhiệt cái gì chứ."
Thạch Đầu mím môi, nhưng chị Khang vẫn bất động không chút sứt mẻ gì: "Sợ cái gì? Chúng ta cũng không đi qua đó nhìn, chúng ta chỉ đang ở trước cửa nhà chính nhà mình thôi."
Thạch Đầu cười khúc khích: “Mẹ nói đúng."
Ở bên này, Dương Kế Nam vẫn còn đỏ mặt tía tai, cảm thấy tủi thân: “Mặc dù là con gái nhưng cũng là con gái nhà họ Dương chúng ta! Chị dâu cả còn ở sau lưng chúng ta nói với Đại Hoa, muốn Đại Hoa làm con dâu cho cháu trai của mình! Có ai lại làm người như vậy không? Anh cả, anh nói xem, nếu anh là em, con gái anh bị xúi giục gả cho một kẻ ngốc, anh có vui không?
Sắc mặt ông Dương lập tức tối sầm, Dương Kế Đông đứng dậy đi vào nhà chính kéo Thẩm Phượng Tiên ra ngoài, nghiêm giọng hỏi: "Em thật sự đã nói như vậy sao?"
"Em, em chỉ đùa trẻ con thôi mà."
Thẩm Phượng Tiên mắng Dương Kế Tây một trận ở trong lòng, cô ta đã nói là nói đùa rồi, thế nào mà lại đi nói với chú hai chứ?
Nhiều năm làm vợ chồng, Dương Kế Đông đương nhiên có thể nhìn ra được cô ta cũng có ý định kia, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái ruột của anh ta, sao có thể gả cho một kẻ ngốc được!
"Anh nghĩ là em muốn ăn đòn!"
Dương Kế Đông nhìn trái nhìn phải, thuận tay lấy cây gậy dài mà Cẩu Đản dùng để đập cỏ dại chơi ở bên ngoài đánh về phía Thẩm Phượng Tiên!
"A a a!"
Thẩm Phượng Tiên bị đập một gậy, sau đó nhanh chân chạy trong sân, Dương Kế Đông đuổi theo ở phía sau, Thẩm Phượng Tiên làm sao có thể chạy nhanh hơn anh ta được? Chỉ trong chốc lát đã bị Dương Kế Đông bắt được.
Khi cây gậy vừa giơ lên chuẩn bị đánh thêm vài gậy nữa thì Dương Kế Bắc và Dương Kế Tây, một người giữ chặt người, một người giật cây gậy trong tay anh ta ra.
Nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đám người Dương Kế Khang, ông cả Dương cũng đi ra, Dương Kế Khang cũng không tiến lên, trong nhà chú ba, ngoại trừ Yêu Muội và Kế Tây ra, anh ấy không thích ai cả.
Tuy nhiên, ngoài miệng anh vẫn khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì hãy cẩn thận mà nói, đừng có hơi một tí cầm gậy gộc.”
Bà hai Dương và ông hai Dương cũng đã đi tới.
"Làm gì vậy? Chú ba, sao chú không khuyên một chút! Nhà họ Dương chúng ta không có chuyện đánh vợ!"
Ông hai Dương trời sinh có một giọng nói vang dội, khi ông cất giọng cao lên, người ở trong ba nhà đều có thể nghe rõ.
"Đều dừng tay lại!"
Ông Dương sầm mặt lại lớn tiếng nói.
Bà Dương vừa ra khỏi nhà chính thì nhìn thấy đám người bà hai Dương lại đây, bà ta cũng lớn tiếng: "Thằng cả, dừng tay! Vợ thằng cả đi vào, những người khác cũng đi vào!"
Việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, đặc biệt là trước mặt bà hai Dương, bà Dương không muốn để bà ấy nhìn thấy trò cười của nhà mình một chút nào.
Nhưng cố tình bà hai Dương lại tham đầu tham não muốn theo sau vào, nhưng bị ông hai Dương kéo lại, ông ấy nhỏ giọng nói: “Không phải bà không biết tính khí của em dâu đâu. Nếu bà lại đi theo vào, sẽ bị nói là bà xem trò cười của bà ấy."
“Mẹ nói về tiền lễ này à?”
Trong khoảng thời gian này, Dương Kế Nam có rất nhiều ý kiến đối với bà Dương, thiên vị cháu trai thì cũng thôi đi, hôm nay còn nói những lời đó châm ngòi đánh con gái mình.
"Sau khi các con đi, bà ấy nói với ba." Ông Dương dừng một chút, nói.
Dương Kế Nam khẽ cười nói: "Ba, ba thực sự không nhớ gì cả, rõ ràng ba đi trước chúng con."
"Chú hai.” Dương Kế Đông trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Chú đang nói cái gì vậy? Anh nhớ rõ là ba đi cuối cùng."
"Anh cả nói gì thì chính là như thế đi, dù sao trong cái nhà này, chỉ có mấy người nhà anh được lòng ba mẹ thôi."
Dương Kế Nam gần như cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng thì bị ông Dương gọi lại: "Con đang khó chịu cái gì? Đại Hoa là không nghe lời mới bị đánh, mà vẫn là vợ con đánh. Con bất mãn gì với chúng ta hả?"
"Con thấy rất kỳ quái. Con gái của con cũng là cháu gái của các người. Cẩu Đản và Mao Đản lâu lâu lại ăn một cái trứng gà. Con gái của con đừng nói là không ăn trứng, mà kể cả nó ăn đi nữa, vậy phải bị đánh sao?"
Tính tình của Dương Kế Nam vốn nóng nảy, về mặt này anh ấy cũng giống ông Dương.
Tiếng ồn ào trong sân không kể bà Dương trong nhà chính mà ngay cả hai nhà bên cạnh cũng nghe thấy.
Bà hai Dương mỉm cười nhìn qua, Thạch Đầu và chị dâu Khang cũng đứng ở cửa nhà chính nhà mình nhìn về phía bên này.
Dương Kế Khang, người đang nói chuyện với ông cả Dương trong nhà chính, nhìn thấy cảnh này đã ho một tiếng: "Vào nhà, nhìn náo nhiệt cái gì chứ."
Thạch Đầu mím môi, nhưng chị Khang vẫn bất động không chút sứt mẻ gì: "Sợ cái gì? Chúng ta cũng không đi qua đó nhìn, chúng ta chỉ đang ở trước cửa nhà chính nhà mình thôi."
Thạch Đầu cười khúc khích: “Mẹ nói đúng."
Ở bên này, Dương Kế Nam vẫn còn đỏ mặt tía tai, cảm thấy tủi thân: “Mặc dù là con gái nhưng cũng là con gái nhà họ Dương chúng ta! Chị dâu cả còn ở sau lưng chúng ta nói với Đại Hoa, muốn Đại Hoa làm con dâu cho cháu trai của mình! Có ai lại làm người như vậy không? Anh cả, anh nói xem, nếu anh là em, con gái anh bị xúi giục gả cho một kẻ ngốc, anh có vui không?
Sắc mặt ông Dương lập tức tối sầm, Dương Kế Đông đứng dậy đi vào nhà chính kéo Thẩm Phượng Tiên ra ngoài, nghiêm giọng hỏi: "Em thật sự đã nói như vậy sao?"
"Em, em chỉ đùa trẻ con thôi mà."
Thẩm Phượng Tiên mắng Dương Kế Tây một trận ở trong lòng, cô ta đã nói là nói đùa rồi, thế nào mà lại đi nói với chú hai chứ?
Nhiều năm làm vợ chồng, Dương Kế Đông đương nhiên có thể nhìn ra được cô ta cũng có ý định kia, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái ruột của anh ta, sao có thể gả cho một kẻ ngốc được!
"Anh nghĩ là em muốn ăn đòn!"
Dương Kế Đông nhìn trái nhìn phải, thuận tay lấy cây gậy dài mà Cẩu Đản dùng để đập cỏ dại chơi ở bên ngoài đánh về phía Thẩm Phượng Tiên!
"A a a!"
Thẩm Phượng Tiên bị đập một gậy, sau đó nhanh chân chạy trong sân, Dương Kế Đông đuổi theo ở phía sau, Thẩm Phượng Tiên làm sao có thể chạy nhanh hơn anh ta được? Chỉ trong chốc lát đã bị Dương Kế Đông bắt được.
Khi cây gậy vừa giơ lên chuẩn bị đánh thêm vài gậy nữa thì Dương Kế Bắc và Dương Kế Tây, một người giữ chặt người, một người giật cây gậy trong tay anh ta ra.
Nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đám người Dương Kế Khang, ông cả Dương cũng đi ra, Dương Kế Khang cũng không tiến lên, trong nhà chú ba, ngoại trừ Yêu Muội và Kế Tây ra, anh ấy không thích ai cả.
Tuy nhiên, ngoài miệng anh vẫn khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì hãy cẩn thận mà nói, đừng có hơi một tí cầm gậy gộc.”
Bà hai Dương và ông hai Dương cũng đã đi tới.
"Làm gì vậy? Chú ba, sao chú không khuyên một chút! Nhà họ Dương chúng ta không có chuyện đánh vợ!"
Ông hai Dương trời sinh có một giọng nói vang dội, khi ông cất giọng cao lên, người ở trong ba nhà đều có thể nghe rõ.
"Đều dừng tay lại!"
Ông Dương sầm mặt lại lớn tiếng nói.
Bà Dương vừa ra khỏi nhà chính thì nhìn thấy đám người bà hai Dương lại đây, bà ta cũng lớn tiếng: "Thằng cả, dừng tay! Vợ thằng cả đi vào, những người khác cũng đi vào!"
Việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, đặc biệt là trước mặt bà hai Dương, bà Dương không muốn để bà ấy nhìn thấy trò cười của nhà mình một chút nào.
Nhưng cố tình bà hai Dương lại tham đầu tham não muốn theo sau vào, nhưng bị ông hai Dương kéo lại, ông ấy nhỏ giọng nói: “Không phải bà không biết tính khí của em dâu đâu. Nếu bà lại đi theo vào, sẽ bị nói là bà xem trò cười của bà ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất