Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 36:
Bà Dương dường như nói từ tận đáy lòng, nhưng ý bà thực sự chính là nhìn thằng hai anh không có mệnh có con trai, còn không bằng đối xử thật tốt với hai đứa cháu, về sau già rồi cũng có cháu trai giúp đỡ cuộc sống.
Những lời này không những khiến cho vợ chồng Dương Kế Nam cảm thấy bà ta suy nghĩ cho bọn họ mà ngược lại vẻ mặt của họ càng trở nên khó coi hơn, đôi mắt của Hà Minh Tú đỏ hoe, một tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt cô mới không nói bất cứ điều gì.
Dương Kế Đông càng nghe càng cảm thấy có lý, trong mắt Thẩm Phượng Tiên lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Tôn Quý Phương cúi đầu, tay cô bị Dương Kế Tây nhẹ nhàng nắm, thỉnh thoảng còn véo cô một cái, ý bảo cô đừng nghe những lời nói bẩn thỉu như vậy.
Dương Kế Bắc cau mày, nghĩ nếu như mình cũng sinh con gái, chẳng phải sẽ nịnh nọt một nhà anh cả giống như anh hai sao? Vậy thì không được.
Con gái của anh ta cũng là bảo bối! Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy cuộc sống của ông hai khó khăn, mấy người chị họ đều hiếu thảo, nếu thật sự có một ngày họ già đến mức không thể động đậy thì các chị ấy cũng sẽ có biện pháp.
Nhưng bây giờ anh ta đủ thông minh để không làm chim đầu đàn.
"Lời nói đến đây thôi, chuyện hôm nay đã trôi qua, sau này không thể nhắc lại nữa, nếu nhắc lại lần nữa, mẹ cũng sẽ không vui." Bà Dương cảm thấy mình xử lý tình huống này rất tốt, bà ta còn rất hào phóng nói: “Lát nữa mẹ sẽ lấy ra hai quả trứng gà để nấu canh rau dại trứng, mỗi người đều uống một bát.”
Ngoại trừ bọn trẻ ra, rất ít người vui vẻ.
Buổi tối nên nấu cơm là Hà Minh Tú.
Cô nắm tay Đại Hoa im lặng đi vào bếp, Dương Kế Nam đi theo phía sau cô.
Ngay sau đó Cẩu Đản mang đến hai quả trứng gà đến nhà bếp nói: "Bà nội nói thêm nhiều canh một chút như vậy mọi người có thể uống nhiều hơn."
Nói xong cậu bé bèn chạy ra ngoài.
Hà Minh Tú nhìn hai quả trứng trên bệ bếp, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo mà rơi nước mắt.
Đại Hoa lau cho cô nhưng càng lau lại rơi càng nhiều.
"Minh Tú.” Trong lòng Dương Kế Nam cũng cảm thấy không vui: “Chúng ta còn sẽ có con, em đừng nghe mẹ nói lung tung."
“Nhưng vì sao vẫn còn chưa đến chứ?” Hà Minh Tú sờ bụng mình: “Không có con trai, chúng ta sẽ luôn thấp hơn anh cả bọn họ một cái đầu.”
Nhà mẹ đẻ của cô không thể so sánh được như nhà thím hai, cuộc sống không có con trai sẽ không hề dễ dàng trước mặt mẹ chồng.
“Anh hai, đã muộn rồi, chúng em tới giúp anh chị nấu ăn.”
Giọng nói của Dương Kế Tây từ bên ngoài truyền đến, Hà Minh Tú vội vàng quay người đi lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại.
Có sự giúp đỡ của Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương, không bao lâu thức ăn đã làm xong rồi.
Khi uống canh rau dại trứng gà, vị của rau dại đậm đà hơn, nhưng lại không có mùi vị của trứng gà, cũng không đúng, có một mùi tanh thoang thoảng, vì nước canh quá nhiều nên mùi vị cũng không nồng.
Sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương ăn tối xong, Tôn Quý Phương giúp Hà Minh Tú dọn dẹp, thấy vậy, Thẩm Phượng Tiên cũng đi tới, nụ cười trên mặt khiến Hà Minh Tú nhức mắt.
Khi ba người đang dọn dẹp ở nhà bếp, cũng chỉ nghe thấy Thẩm Phượng Tiên là người nói nhiều nhất.
“Tối nay em lại định đun nước à?”
Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Phượng Tiên hỏi Tôn Quý Phương.
Tôn Quý Phương cười nói: “Buổi chiều đã rửa sạch rồi, buổi tối chỉ rửa mặt và rửa chân là xong.”
"Sao lại chú trọng như thế? Giống như những người trong thành phố vậy.” Thẩm Phượng Tiên nói, ngay cả khi cô ta không rửa tay và chân trong ba ngày, cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
“Không liên quan gì đến việc có phải là người thành phố hay không.” Tôn Quý Phương vẫn cười: “Đây là chuyện vệ sinh cá nhân không phải vấn đề chú trọng? chị dâu cả, chị dâu hai, em ra ngoài trước đây."
Dương Kế Tây đang ở bên ngoài chờ cô, Tôn Quý Phương vừa đi ra, anh liền đưa tay về phía cô, Tôn Quý Phương mỉm cười nắm tay anh: "Đi đến nhà anh Khang à?"
Cô không muốn ở nhà còn không bằng đi nói chuyện với chị dâu Khang.
"Được."
Kết quả chân trước bọn họ vừa đi qua, chân sau Dương Kế Nam dẫn theo vợ và con gái cũng đi qua.
Dương Kế Khang có chút ngạc nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi để Thạch Đầu mang Đại Hoa đi chơi.
Ban ngày Cẩu Đản chơi điên cuồng, hiện tại đã ngủ rồi.
Nhìn thấy đôi mắt Hà Minh Tú vẫn còn hơi đỏ, chị dâu Khang mỉm cười nói: "Nói đến, cũng sắp phải cấy mạ rồi, năm nay em muốn đi xuống ruộng cấy hay là trồng ngô trên mặt đất vậy?"
"Trên mặt đất đi, xuống ruộng có rất nhiều đỉa. Năm ngoái em bị bám vào sợ lắm.” Hà Minh Tú cười đáp.
"Chúng ta cùng nhau ở trên mặt đất đi." Tôn Quý Phương nghiêng đầu nói với Dương Kế Tây.
Những lời này không những khiến cho vợ chồng Dương Kế Nam cảm thấy bà ta suy nghĩ cho bọn họ mà ngược lại vẻ mặt của họ càng trở nên khó coi hơn, đôi mắt của Hà Minh Tú đỏ hoe, một tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt cô mới không nói bất cứ điều gì.
Dương Kế Đông càng nghe càng cảm thấy có lý, trong mắt Thẩm Phượng Tiên lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Tôn Quý Phương cúi đầu, tay cô bị Dương Kế Tây nhẹ nhàng nắm, thỉnh thoảng còn véo cô một cái, ý bảo cô đừng nghe những lời nói bẩn thỉu như vậy.
Dương Kế Bắc cau mày, nghĩ nếu như mình cũng sinh con gái, chẳng phải sẽ nịnh nọt một nhà anh cả giống như anh hai sao? Vậy thì không được.
Con gái của anh ta cũng là bảo bối! Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy cuộc sống của ông hai khó khăn, mấy người chị họ đều hiếu thảo, nếu thật sự có một ngày họ già đến mức không thể động đậy thì các chị ấy cũng sẽ có biện pháp.
Nhưng bây giờ anh ta đủ thông minh để không làm chim đầu đàn.
"Lời nói đến đây thôi, chuyện hôm nay đã trôi qua, sau này không thể nhắc lại nữa, nếu nhắc lại lần nữa, mẹ cũng sẽ không vui." Bà Dương cảm thấy mình xử lý tình huống này rất tốt, bà ta còn rất hào phóng nói: “Lát nữa mẹ sẽ lấy ra hai quả trứng gà để nấu canh rau dại trứng, mỗi người đều uống một bát.”
Ngoại trừ bọn trẻ ra, rất ít người vui vẻ.
Buổi tối nên nấu cơm là Hà Minh Tú.
Cô nắm tay Đại Hoa im lặng đi vào bếp, Dương Kế Nam đi theo phía sau cô.
Ngay sau đó Cẩu Đản mang đến hai quả trứng gà đến nhà bếp nói: "Bà nội nói thêm nhiều canh một chút như vậy mọi người có thể uống nhiều hơn."
Nói xong cậu bé bèn chạy ra ngoài.
Hà Minh Tú nhìn hai quả trứng trên bệ bếp, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo mà rơi nước mắt.
Đại Hoa lau cho cô nhưng càng lau lại rơi càng nhiều.
"Minh Tú.” Trong lòng Dương Kế Nam cũng cảm thấy không vui: “Chúng ta còn sẽ có con, em đừng nghe mẹ nói lung tung."
“Nhưng vì sao vẫn còn chưa đến chứ?” Hà Minh Tú sờ bụng mình: “Không có con trai, chúng ta sẽ luôn thấp hơn anh cả bọn họ một cái đầu.”
Nhà mẹ đẻ của cô không thể so sánh được như nhà thím hai, cuộc sống không có con trai sẽ không hề dễ dàng trước mặt mẹ chồng.
“Anh hai, đã muộn rồi, chúng em tới giúp anh chị nấu ăn.”
Giọng nói của Dương Kế Tây từ bên ngoài truyền đến, Hà Minh Tú vội vàng quay người đi lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại.
Có sự giúp đỡ của Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương, không bao lâu thức ăn đã làm xong rồi.
Khi uống canh rau dại trứng gà, vị của rau dại đậm đà hơn, nhưng lại không có mùi vị của trứng gà, cũng không đúng, có một mùi tanh thoang thoảng, vì nước canh quá nhiều nên mùi vị cũng không nồng.
Sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương ăn tối xong, Tôn Quý Phương giúp Hà Minh Tú dọn dẹp, thấy vậy, Thẩm Phượng Tiên cũng đi tới, nụ cười trên mặt khiến Hà Minh Tú nhức mắt.
Khi ba người đang dọn dẹp ở nhà bếp, cũng chỉ nghe thấy Thẩm Phượng Tiên là người nói nhiều nhất.
“Tối nay em lại định đun nước à?”
Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Phượng Tiên hỏi Tôn Quý Phương.
Tôn Quý Phương cười nói: “Buổi chiều đã rửa sạch rồi, buổi tối chỉ rửa mặt và rửa chân là xong.”
"Sao lại chú trọng như thế? Giống như những người trong thành phố vậy.” Thẩm Phượng Tiên nói, ngay cả khi cô ta không rửa tay và chân trong ba ngày, cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
“Không liên quan gì đến việc có phải là người thành phố hay không.” Tôn Quý Phương vẫn cười: “Đây là chuyện vệ sinh cá nhân không phải vấn đề chú trọng? chị dâu cả, chị dâu hai, em ra ngoài trước đây."
Dương Kế Tây đang ở bên ngoài chờ cô, Tôn Quý Phương vừa đi ra, anh liền đưa tay về phía cô, Tôn Quý Phương mỉm cười nắm tay anh: "Đi đến nhà anh Khang à?"
Cô không muốn ở nhà còn không bằng đi nói chuyện với chị dâu Khang.
"Được."
Kết quả chân trước bọn họ vừa đi qua, chân sau Dương Kế Nam dẫn theo vợ và con gái cũng đi qua.
Dương Kế Khang có chút ngạc nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi để Thạch Đầu mang Đại Hoa đi chơi.
Ban ngày Cẩu Đản chơi điên cuồng, hiện tại đã ngủ rồi.
Nhìn thấy đôi mắt Hà Minh Tú vẫn còn hơi đỏ, chị dâu Khang mỉm cười nói: "Nói đến, cũng sắp phải cấy mạ rồi, năm nay em muốn đi xuống ruộng cấy hay là trồng ngô trên mặt đất vậy?"
"Trên mặt đất đi, xuống ruộng có rất nhiều đỉa. Năm ngoái em bị bám vào sợ lắm.” Hà Minh Tú cười đáp.
"Chúng ta cùng nhau ở trên mặt đất đi." Tôn Quý Phương nghiêng đầu nói với Dương Kế Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất