Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 7:
"Đại Hoa, rau dại rất ngon. Buổi chiều nay cháu cũng đi theo bọn Xuân Hoa đi xem đi."
Nhìn thấy bọn họ đi ra, bà Dương mỉm cười nhìn cách Đại Hoa nói.
Đại Hoa lập tức đồng ý, cõng một chiếc sọt lớn trên lưng, cầm chiếc xẻng gỗ nhỏ đi tìm nhóm người Xuân Hoa.
Hà Minh Tú cũng vội vàng ra khỏi cửa, lúc này cô ta chạy tới nơi, vừa lúc là thời gian bắt đầu làm công.
Sau khi cháu gái và con dâu thứ hai rời đi, khuôn mặt hiền lành của bà Dương dần dần dịu đi, bà nhìn về phía cửa phòng vợ chồng con thứ ba, kể từ khi ăn cơm đến bây giờ thì không thấy bọn họ ra ngoài nữa.
Nghĩ đến lời ông lão nói nhỏ với bà trước khi đi làm công, bà Dương càng cảm thấy thằng ba dám làm điều này là do bị Tôn Quý Phương xúi giục.
Thật sự là có vợ thì quên mất mẹ!
Nghĩ đến đây, bà Dương lại càng không hài lòng với Tôn Quý Phương.
Trong phòng, toàn thân Dương Kế Tây đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ đánh thức Tôn Quý Phương đang ngủ say, lời anh vừa nói với ông Dương cũng không phải là lời nói tức giận, vốn dĩ Tôn Quý Phương cũng chưa nghỉ ngơi tốt.
Tay trái nắm chặt cổ tay phải, trong căn phòng tối tăm, Dương Kế Tây nhìn lòng bàn tay phải của mình, chính chỗ này càng ngày càng nóng! Cảm giác đau nhức nhối nóng rực này khiến cho anh nghiến chặt răng lại.
Nửa phút sau, anh đứng dậy rời khỏi phòng, khi đóng cửa lại cũng rất cẩn thận, bà Dương nhìn thấy anh đi ra liền nheo mắt lại, vừa định nói chuyện thì đã thấy vẻ mặt anh có vẻ không đúng.
Lông mày anh nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, quần áo đều ướt đẫm.
"Làm sao vậy?"
Bà Dương vội vàng tiến tới muốn sờ trán anh, Dương Kế Tây nghiêng đầu tránh khỏi tay bà, đi thẳng tới lu nước lớn bên canh tảng đá trước cửa bếp, múc nước đổ vào lòng bàn tay phải.
Một chút tác dụng cũng không có, vẫn nóng và đau như vậy.
Nhưng khi nhìn dưới ánh nắng mặt trời, lòng bàn tay phải cũng không khác gì với lòng bàn tay trái.
“Thằng ba?”
Bà Dương cau mày gọi.
Nghĩ rằng Dương Kế Tây đang nghịch nước, cháu trai nhỏ nhảy nhót muốn đi đến bên cạnh anh nhưng bị bà Dương ngăn lại bế lên.
Dù bây giờ đang là mùa xuân nhưng khi chạm vào nước thì vẫn hơi lạnh, nếu trẻ con nghịch nước thì rất dễ bị ốm.
"Con không sao.” Tay trái Dương Kế Tây chống trên canh lu nước, qua mấy phút sau, anh cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay phải dần dần hạ xuống, anh cũng khôi phục lại: "Con muốn tắm một chút."
"Mẹ đi đun nước cho con, mới bị bệnh, tắm rửa bằng nước lạnh cũng không tốt."
Bà Dương nói như vậy nhưng lại không động chân, đứng đó ôm đứa cháu trai nhỏ đang ê ê a a.
Dương Kế Tây quay lưng về phía bà, lộ ra nụ cười không ấm áp, nhưng lời nói lại có vẻ vui vẻ: "Vậy thì làm phiền mẹ rồi."
Nghe xong, bà Dương đành đặt cháu trai xuống, bảo Dương Kế Tây để mắt tới rồi sau đó vào bếp.
Đợi sau khi bà ta đi ra nói với Dương Kế Tây nước đã nóng, Dương Kế Tây liền trở về phòng cầm quần áo để tắm rửa, trên người đều đầy mảnh vải vá, quần áo của anh tổng cộng chỉ có hai bộ, bộ quần áo trên người này nhìn mụn vá nhiều hơn một chút. Đó là khi anh đi ra ngoài, và cũng là quần áo mặc khi kết hôn.
Anh lấy ra bộ bình thường hay mặc khi đi làm, thường giặt sau khi đi làm về và mặc vào sáng hôm sau.
Tắm rửa ở góc nhỏ trong phòng chất củi, sau khi tắm xong Dương Kế Tây cũng giặt sạch quần áo bẩn luôn.
Thấy vậy, bà Dương nhẹ nhàng nói: "Trước khi có vợ, con tắm rửa xong giặt cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại con đã có vợ, có một số việc cũng không thể làm."
"Vợ của con thì con thương." Dương Kế Tây cũng không chấp nhận sự châm ngòi xúi giục của bà: “Thím hai thường nói, năm đó ba đối xử với mẹ rất tốt, bà nội bảo mẹ giặt quần áo trong nhà, ba còn giúp mẹ giặt nữa, con phải học ba.”
Vừa nghe anh nói đến bà hai Dương, người mà từ trước đến nay bà không đối phó được, hơi thở của bà Dương cũng không thuận.
Trong ba anh em của ông Dương, vợ chồng ông cả Dương sinh được 5 người con nhưng cuối cùng chỉ còn một con trai và một con gái sống sót, ông bà hai Dương sinh được 4 người con, tất cả đều là con gái, còn bà Dương thì liên tiếp sinh được 4 người con trai sinh và một cô con gái, nhờ vậy bà ta rất có thể diện trước mặt ba mẹ chồng.
Nhưng sau khi ba mẹ chồng qua đời và bọn họ chia nhà ra ở, cuộc sống của ba anh em dần dần cũng chia thành nhiều loại tốt xấu khác nhau, cuộc sống của gia đình ông cả Dương không thể nói là tốt, nhưng chắc chắn cũng không tệ. Ít nhất gia đình họ mỗi tháng đếu ăn thịt một lần.
Cuộc sống của gia đình ông hai Dương là tốt nhất, mặc dù cả 4 cô con gái đều đã lập gia đình, trong nhà lại chỉ có hai vợ chồng bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, bà Dương mỉm cười nhìn cách Đại Hoa nói.
Đại Hoa lập tức đồng ý, cõng một chiếc sọt lớn trên lưng, cầm chiếc xẻng gỗ nhỏ đi tìm nhóm người Xuân Hoa.
Hà Minh Tú cũng vội vàng ra khỏi cửa, lúc này cô ta chạy tới nơi, vừa lúc là thời gian bắt đầu làm công.
Sau khi cháu gái và con dâu thứ hai rời đi, khuôn mặt hiền lành của bà Dương dần dần dịu đi, bà nhìn về phía cửa phòng vợ chồng con thứ ba, kể từ khi ăn cơm đến bây giờ thì không thấy bọn họ ra ngoài nữa.
Nghĩ đến lời ông lão nói nhỏ với bà trước khi đi làm công, bà Dương càng cảm thấy thằng ba dám làm điều này là do bị Tôn Quý Phương xúi giục.
Thật sự là có vợ thì quên mất mẹ!
Nghĩ đến đây, bà Dương lại càng không hài lòng với Tôn Quý Phương.
Trong phòng, toàn thân Dương Kế Tây đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ đánh thức Tôn Quý Phương đang ngủ say, lời anh vừa nói với ông Dương cũng không phải là lời nói tức giận, vốn dĩ Tôn Quý Phương cũng chưa nghỉ ngơi tốt.
Tay trái nắm chặt cổ tay phải, trong căn phòng tối tăm, Dương Kế Tây nhìn lòng bàn tay phải của mình, chính chỗ này càng ngày càng nóng! Cảm giác đau nhức nhối nóng rực này khiến cho anh nghiến chặt răng lại.
Nửa phút sau, anh đứng dậy rời khỏi phòng, khi đóng cửa lại cũng rất cẩn thận, bà Dương nhìn thấy anh đi ra liền nheo mắt lại, vừa định nói chuyện thì đã thấy vẻ mặt anh có vẻ không đúng.
Lông mày anh nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, quần áo đều ướt đẫm.
"Làm sao vậy?"
Bà Dương vội vàng tiến tới muốn sờ trán anh, Dương Kế Tây nghiêng đầu tránh khỏi tay bà, đi thẳng tới lu nước lớn bên canh tảng đá trước cửa bếp, múc nước đổ vào lòng bàn tay phải.
Một chút tác dụng cũng không có, vẫn nóng và đau như vậy.
Nhưng khi nhìn dưới ánh nắng mặt trời, lòng bàn tay phải cũng không khác gì với lòng bàn tay trái.
“Thằng ba?”
Bà Dương cau mày gọi.
Nghĩ rằng Dương Kế Tây đang nghịch nước, cháu trai nhỏ nhảy nhót muốn đi đến bên cạnh anh nhưng bị bà Dương ngăn lại bế lên.
Dù bây giờ đang là mùa xuân nhưng khi chạm vào nước thì vẫn hơi lạnh, nếu trẻ con nghịch nước thì rất dễ bị ốm.
"Con không sao.” Tay trái Dương Kế Tây chống trên canh lu nước, qua mấy phút sau, anh cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay phải dần dần hạ xuống, anh cũng khôi phục lại: "Con muốn tắm một chút."
"Mẹ đi đun nước cho con, mới bị bệnh, tắm rửa bằng nước lạnh cũng không tốt."
Bà Dương nói như vậy nhưng lại không động chân, đứng đó ôm đứa cháu trai nhỏ đang ê ê a a.
Dương Kế Tây quay lưng về phía bà, lộ ra nụ cười không ấm áp, nhưng lời nói lại có vẻ vui vẻ: "Vậy thì làm phiền mẹ rồi."
Nghe xong, bà Dương đành đặt cháu trai xuống, bảo Dương Kế Tây để mắt tới rồi sau đó vào bếp.
Đợi sau khi bà ta đi ra nói với Dương Kế Tây nước đã nóng, Dương Kế Tây liền trở về phòng cầm quần áo để tắm rửa, trên người đều đầy mảnh vải vá, quần áo của anh tổng cộng chỉ có hai bộ, bộ quần áo trên người này nhìn mụn vá nhiều hơn một chút. Đó là khi anh đi ra ngoài, và cũng là quần áo mặc khi kết hôn.
Anh lấy ra bộ bình thường hay mặc khi đi làm, thường giặt sau khi đi làm về và mặc vào sáng hôm sau.
Tắm rửa ở góc nhỏ trong phòng chất củi, sau khi tắm xong Dương Kế Tây cũng giặt sạch quần áo bẩn luôn.
Thấy vậy, bà Dương nhẹ nhàng nói: "Trước khi có vợ, con tắm rửa xong giặt cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại con đã có vợ, có một số việc cũng không thể làm."
"Vợ của con thì con thương." Dương Kế Tây cũng không chấp nhận sự châm ngòi xúi giục của bà: “Thím hai thường nói, năm đó ba đối xử với mẹ rất tốt, bà nội bảo mẹ giặt quần áo trong nhà, ba còn giúp mẹ giặt nữa, con phải học ba.”
Vừa nghe anh nói đến bà hai Dương, người mà từ trước đến nay bà không đối phó được, hơi thở của bà Dương cũng không thuận.
Trong ba anh em của ông Dương, vợ chồng ông cả Dương sinh được 5 người con nhưng cuối cùng chỉ còn một con trai và một con gái sống sót, ông bà hai Dương sinh được 4 người con, tất cả đều là con gái, còn bà Dương thì liên tiếp sinh được 4 người con trai sinh và một cô con gái, nhờ vậy bà ta rất có thể diện trước mặt ba mẹ chồng.
Nhưng sau khi ba mẹ chồng qua đời và bọn họ chia nhà ra ở, cuộc sống của ba anh em dần dần cũng chia thành nhiều loại tốt xấu khác nhau, cuộc sống của gia đình ông cả Dương không thể nói là tốt, nhưng chắc chắn cũng không tệ. Ít nhất gia đình họ mỗi tháng đếu ăn thịt một lần.
Cuộc sống của gia đình ông hai Dương là tốt nhất, mặc dù cả 4 cô con gái đều đã lập gia đình, trong nhà lại chỉ có hai vợ chồng bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất