Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 8:

Trước Sau
Nhưng nhóm con gái và con rể đều rất hiếu thảo, có chuyện gì, đồ gì tốt đều sẽ nhớ đến bọn họ, hơn nữa, gia đình nhà cha vợ ông hai Dương có điều kiện sống rất tốt, cũng chăm sóc nhiều đến bọn họ cho nên chuyện bọn họ một tháng ăn thịt hai lần cũng là chuyện rất bình thường.

Rõ ràng sinh ra bốn đứa mất tiền, nhưng cuộc sống lại tốt hơn bản thân mình, bà Dương không thiếu bực bội, mà bà hai Dương cũng không quen tính tình trong ngoài không đồng nhất làm trò trước mặt người khác của bà. Giữa hai người xảy ra rất nhiều tranh chấp.

Thấy Bà Dương không nói lời nào, Dương Kế Tây treo quần áo xong, bưng một bát nước ấm vào phòng.

Trước khi Tôn Quý Phương tỉnh lại, Dương Kế Tây đã đặt bát nước lên tủ lớn đăt ở một bên, đây là của hồi môn của Tôn Quý Phương.

Cô được tặng một chiếc tủ lớn và hai chiếc hòm nhỏ làm của hồi môn, đều làm bằng gỗ, khi đính hôn, người trong nhà đã bắt đầu thuê thợ mộc, khi xuất giá thì họ mang đến đây.

Còn về phần Dương Kế Tây, trong căn phòng nhỏ này anh chẳng có gì ngoài một chiếc giường gỗ.

Biện giờ cái hòm của hồi môn của Tôn Quý Phương ngay lập tức làm cho căn phòng nhỏ thêm phong phú.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, Dương Kế Tây không khỏi đưa tay chạm vào cô, có thể nhìn cô như vậy thật tốt.

Ngay sau đó, lòng bàn tay phải của anh lại nóng lên, Dương Kế Tây nhíu mày lại, anh nhớ tới kiếp trước mình bị khống chế, nhịn không được bực bội nắm chặt nắm đấm lai, nhưng ngay sau đó trong mắt anh hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bởi vì khi anh nắm chặt nắm tay phải lại, trước mặt anh hiện ra một không gian bình phương, vuông vức, giống như một hình vuông, mà ở trong góc có một vũng nước nhỏ, vũng nước sạch sẽ và trống rỗng, chẳng có gì cả.



Anh buông tay ra, khoảng không gian trước mặt cũng biến mất.

Chẳng lẽ đây... Là không gian thuộc sở hữu của cháu gái Phúc Vận? Anh cũng là sau khi chết mới thấy cháu gái Phúc Vận có không gian.

Tuy nhiên, điều mà cháu gái Phúc Vận và chồng nói chính là trong không gian có đất, còn có thể chữa bệnh, suối nước làm đẹp da, mà cái trước mặt này của anh xung quanh đen tuyền, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bình phương trước mặt.

Nhưng cái này có còn tốt hơn là không có gì, đúng không?

Dương Kế Tây thử mấy lần, cũng xác định không gian của mình cũng là không gian, có thể là phiên bản cấp thấp, tuy rằng phía dưới cũng đen tuyền cũng không biết là cái gì, có thể bỏ đồ vật vào trong nhưng không thể vượt quá kích thước của không gian này.

Lúc Tôn Quý Phương tỉnh lại, mặt trời đã lặn: "Anh Tây?"

Quay đầu lại không thấy ai, cô ngồi dậy và kêu lên.

"Suỵt, anh ở đây."

Giọng nói của Dương Kế Tây từ dưới gầm giường vang lên.

Tôn Quý Phương vội vàng xuống giường, quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống, đáng tiếc trong phòng không có ánh sáng, nhìn cũng không rõ, chỉ nhìn thấy bóng dáng của đối phương: “Anh Tây, sao vậy? Anh đang làm gì ở dưới này vậy?"

"Chờ anh chút."



Trong tay Dương Kế Tây cầm lấy bọc vải đã đào ra, lại lần nữa lấp hố xong, lúc này anh mới bò ra ngoài, đưa bọc vải dính đất cho Tôn Quý Phương.

"Đây là tiền anh đã tiết kiệm trước đây."

Anh bắt đầu bí mật tiết kiệm tiền từ năm mười lăm tuổi, chỉ để cưới Tôn Quý Phương trong vinh quang, anh biết mình không có trọng lượng ở trong nhà, hơn nữa lúc còn nhỏ, sau khi anh bày tỏ với ba mẹ mình có tình cảm với Tôn Quý Phương.

Anh bị bà Dương trực tiếp cự tuyệt, dặn anh không được có ý nghĩ như vậy, sau này mới biết bà Dương và mẹ của Tôn Quý Phương có xích mích, thật ra mẹ Tôn đã quên mất chuyện này từ lâu, nhưng bà Dương lại vẫn luôn giữ điều đó ở trong lòng.

Từ trước đến nay bà ta đều rất thù dai.

Cho nên Dương Kế Tây biết, nếu muốn cưới Tôn Quý Phương thì anh chỉ có thể nỗ lực làm việc mới có hi vọng, cho nên anh đã âm thầm tiết kiệm từ rất lâu rồi.

Nếu không phải đi bắt cá thì anh cũng là đến vùng núi phía sau tìm thảo dược, sau đó lén mang chúng đến chợ đen bán, tích cóp dần dần anh cũng tiết kiệm đủ 80 đồng, tiền lễ hỏi anh đưa mức giá cao nhất cho bọn họ là 66 đồng.

Đương nhiên, người nhà họ Dương chỉ biết bản thân anh đã tích trữ lễ hỏi gửi tới đó, nhưng cũng không biết có bao nhiêu.

Khi Dương Kế Tây 20 tuổi, anh muốn đến cửa cầu hôn, bà Dương nói rằng nếu anh thực sự muốn cưới Tôn Quý Phương thì anh phải tự mình bỏ ra lễ hỏi, nếu anh có đủ khả năng lấy ra lễ hỏi hoặc là Tôn Quý Phương đồng ý gả vào nhà anh không lấy một xu tiền nào thì bà ấy sẽ trả tiền cho bữa tiệc ngày kết hôn.

Không ngờ nhà họ Tôn lại thật sự gả con gái đến đây, tuy không biết lễ hỏi trả bao nhiêu nhưng tiệc chiêu đãi lại không bằng những gia đình khác, bà Dương chỉ nói trong nhà không có tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau