Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 12: Nôn Nóng
Khi được bốn, năm tuổi, bà Tiết đã cho mỗi người một quả trứng gà, Tiểu Lĩnh ăn hai ba miếng đã nhét sạch vào mồm, còn Đại Quân vẫn ăn từng miếng nhỏ một, Tiểu Lĩnh quay đầu cướp lấy rồi nhét vào miệng mình, Đại Quân bị giành ăn nhìn bàn tay nhỏ trống trơn của mình với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó đánh nhau với Tiểu Lĩnh.
Mới đầu Đại Quân không đánh lại Tiểu Lĩnh, sau đó thế lực ngang nhau, cuối cùng Đại Quân có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Không có cách nào khác, đầu óc tốt mà.
Một miếng cuối cùng Tiểu Lĩnh muốn ăn, cậu bé dùng tay nhéo cánh tay của Đại Quân, Đại Quân trực tiếp bưng bát đi húp nốt miếng cuối cùng.
Tiểu Lĩnh: “Ha ha, Đại Quân anh càng ngày càng lợi hại, không hổ là lính của em.”
Đại Quân xùy một tiếng: “Em chấp nhận số phận đi, không giành được của anh đâu.”
Lâm Tô Diệp ngại hai đứa trẻ phiền phức, kêu bọn trẻ mau đi học.
Bà Tiết lén đuổi theo cho mỗi đứa trẻ hai xu: “Cháu ngoan, mua kẹo ăn nhé.”
Đại Quân nhét tiền vào túi, Tiểu Lĩnh thì lại nhướn mày vui vẻ.
Đại Quân đá cậu bé một cước: “Em yên lặng đi.”
Sợ mẹ không nghe thấy sao?
Hai đứa trẻ rời khỏi Tiết Gia Đồn đi tới Đại Dương Loan ở phía trước học, Đại Dương Loan là đại đội, Tiết Gia Đồn là đội sản xuất ở bên dưới, cách chưa đến ba dặm, đám trẻ chỉ nhấc chân là đến.
Trên đường Đại Quân nói: “Em đưa tiền cho anh.”
Tiểu Lĩnh: “Không được, em muốn mua kẹo.”
Đại Quân: “Em mua cũng giống như ở nhà thôi.”
Tiểu Lĩnh: “Vị khác nhé, mua thì có vị quýt này, vị sữa này.”
Đại Quân: “Em đưa cho anh, anh sẽ không nói với mẹ em thi đứng bét.”
Nhìn dáng vẻ đó của mẹ, nếu biết Tiểu Lĩnh thi đứng bét nói không chừng còn đánh tiếp.
Tiểu Lĩnh lập tức giật mình, hơi do dự một chút rồi đưa năm xu tiền cho Đại Quân.
Đại Quân lập tức cầm tiền chạy tới một con đường khác.
Tiểu Lĩnh: “Anh là đồ tham tiền, chỉ vì tiền anh mới chịu nói chuyện với em.” Cậu bé vung chân đuổi theo, khà khà, vậy mà Đại Quân lại trốn học, cậu bé cũng không tới trường học nốt.
Đại Quân thích đọc liên hoàn họa, đại đội không có nên phải tới công xã mua.
Công xã sát thành phố cách nơi này năm dặm đường nên cũng không xa.
Hai anh em hoàn toàn không coi lời đe dọa của Lâm Tô Diệp ra gì mà vui vẻ đi tới công xã tiêu tiền.
Nhìn thấy hai đứa trẻ đi học rồi, Lâm Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, hai đứa trẻ không phải loại trẻ hư không có thuốc chữa đó, vẫn có thể dạy được.
Tuy rằng đám trẻ bị cô dọa sợ nhất thời đảm bảo không dám trốn học nữa nhưng Lâm Tô Diệp vẫn không yên tâm, nếu chưa nhìn thấy các con thành gia lập nghiệp, có tương lai, trải qua một cuộc sống khác hoàn toàn với trong cơn ác mộng thì cô vẫn chưa yên tâm.
Sinh con trăm tuổi lo đến chín chín, người làm mẹ không có cách nào hoàn toàn yên tâm được.
Cô đứng ngồi không yên, phải đi tới trường học hỏi tình hình học của các con mới được.
Chỉ đi học vẫn chưa được mà học tốt mới là mục đích, việc học của Đại Quân thì không cần lo lắng, nhưng Tiểu Lĩnh này lại rất thành vấn đề.
Bà Tiết: “Cô rảnh rỗi sinh nông nổi quá, tôi nói với cô này, con cháu tự có phúc của con cháu, cô vừa mới đánh nó xong làm sao nó còn dám trốn học nữa, không cần phải nhìn chằm chằm vào đâu.”
Lâm Tô Diệp: “Con phải đi nói chuyện với giáo viên về thành tích của bọn trẻ.”
Bà Tiết: “Có gì mà phải nói, hai đứa nó giống ông nội với cha, thông minh lắm.”
Lâm Tô Diệp mặc kệ bà ta.
Bà Tiết cố tình bắt chẹt cô: “Cô muốn đi thì đi, tôi cũng không trông con cho cô đâu đấy.”
Mùa xuân se lạnh, Lâm Tô Diệp quấn khăn quàng cổ cho con gái, bản thân cũng ăn mặc kín kẽ rồi nắm bàn tay nhỏ mềm mại của con gái: “Vậy bọn con đi đây.”
Chỉ ba dặm đường mà thôi, đi một đoạn, cõng một đoạn, cũng không mệt.
Mí mắt của Bà Tiết lại nhảy lên, cứ cảm thấy không ổn thế nào. Bà ta thật sự hiểu hai đứa cháu trai nhà mình, Đại Quân còn đỡ, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi tới trường học, nhưng Tiểu Lĩnh thì chưa chắc. Đứa trẻ này thuộc loại có tiền khó cất đó, trong túi không thể có tiền, một xu cũng không thể qua đêm được bằng không sẽ sợ cắn tay, nói không chừng giờ đã tiêu hết sạch rồi.
Người bình thường tan học mới đi mua, nhưng cậu bé chắc chắn sẽ mua trước khi đi học, nếu như bị mẹ ruột của bọn trẻ bắt gặp. Ôi không, ông trời ơi, thế này phải làm sao?
Bà Tiết cũng gấp đến đòi mạng, không khâu đế giày nữa, nghĩ đến Tiểu Lĩnh chắc chắn sẽ đi tới quầy ăn vặt ở đại đội mua đồ ăn vặt nên bà ta vòng đến quầy ăn vặt ở đại đội tìm cậu bé.
Mới đầu Đại Quân không đánh lại Tiểu Lĩnh, sau đó thế lực ngang nhau, cuối cùng Đại Quân có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Không có cách nào khác, đầu óc tốt mà.
Một miếng cuối cùng Tiểu Lĩnh muốn ăn, cậu bé dùng tay nhéo cánh tay của Đại Quân, Đại Quân trực tiếp bưng bát đi húp nốt miếng cuối cùng.
Tiểu Lĩnh: “Ha ha, Đại Quân anh càng ngày càng lợi hại, không hổ là lính của em.”
Đại Quân xùy một tiếng: “Em chấp nhận số phận đi, không giành được của anh đâu.”
Lâm Tô Diệp ngại hai đứa trẻ phiền phức, kêu bọn trẻ mau đi học.
Bà Tiết lén đuổi theo cho mỗi đứa trẻ hai xu: “Cháu ngoan, mua kẹo ăn nhé.”
Đại Quân nhét tiền vào túi, Tiểu Lĩnh thì lại nhướn mày vui vẻ.
Đại Quân đá cậu bé một cước: “Em yên lặng đi.”
Sợ mẹ không nghe thấy sao?
Hai đứa trẻ rời khỏi Tiết Gia Đồn đi tới Đại Dương Loan ở phía trước học, Đại Dương Loan là đại đội, Tiết Gia Đồn là đội sản xuất ở bên dưới, cách chưa đến ba dặm, đám trẻ chỉ nhấc chân là đến.
Trên đường Đại Quân nói: “Em đưa tiền cho anh.”
Tiểu Lĩnh: “Không được, em muốn mua kẹo.”
Đại Quân: “Em mua cũng giống như ở nhà thôi.”
Tiểu Lĩnh: “Vị khác nhé, mua thì có vị quýt này, vị sữa này.”
Đại Quân: “Em đưa cho anh, anh sẽ không nói với mẹ em thi đứng bét.”
Nhìn dáng vẻ đó của mẹ, nếu biết Tiểu Lĩnh thi đứng bét nói không chừng còn đánh tiếp.
Tiểu Lĩnh lập tức giật mình, hơi do dự một chút rồi đưa năm xu tiền cho Đại Quân.
Đại Quân lập tức cầm tiền chạy tới một con đường khác.
Tiểu Lĩnh: “Anh là đồ tham tiền, chỉ vì tiền anh mới chịu nói chuyện với em.” Cậu bé vung chân đuổi theo, khà khà, vậy mà Đại Quân lại trốn học, cậu bé cũng không tới trường học nốt.
Đại Quân thích đọc liên hoàn họa, đại đội không có nên phải tới công xã mua.
Công xã sát thành phố cách nơi này năm dặm đường nên cũng không xa.
Hai anh em hoàn toàn không coi lời đe dọa của Lâm Tô Diệp ra gì mà vui vẻ đi tới công xã tiêu tiền.
Nhìn thấy hai đứa trẻ đi học rồi, Lâm Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, hai đứa trẻ không phải loại trẻ hư không có thuốc chữa đó, vẫn có thể dạy được.
Tuy rằng đám trẻ bị cô dọa sợ nhất thời đảm bảo không dám trốn học nữa nhưng Lâm Tô Diệp vẫn không yên tâm, nếu chưa nhìn thấy các con thành gia lập nghiệp, có tương lai, trải qua một cuộc sống khác hoàn toàn với trong cơn ác mộng thì cô vẫn chưa yên tâm.
Sinh con trăm tuổi lo đến chín chín, người làm mẹ không có cách nào hoàn toàn yên tâm được.
Cô đứng ngồi không yên, phải đi tới trường học hỏi tình hình học của các con mới được.
Chỉ đi học vẫn chưa được mà học tốt mới là mục đích, việc học của Đại Quân thì không cần lo lắng, nhưng Tiểu Lĩnh này lại rất thành vấn đề.
Bà Tiết: “Cô rảnh rỗi sinh nông nổi quá, tôi nói với cô này, con cháu tự có phúc của con cháu, cô vừa mới đánh nó xong làm sao nó còn dám trốn học nữa, không cần phải nhìn chằm chằm vào đâu.”
Lâm Tô Diệp: “Con phải đi nói chuyện với giáo viên về thành tích của bọn trẻ.”
Bà Tiết: “Có gì mà phải nói, hai đứa nó giống ông nội với cha, thông minh lắm.”
Lâm Tô Diệp mặc kệ bà ta.
Bà Tiết cố tình bắt chẹt cô: “Cô muốn đi thì đi, tôi cũng không trông con cho cô đâu đấy.”
Mùa xuân se lạnh, Lâm Tô Diệp quấn khăn quàng cổ cho con gái, bản thân cũng ăn mặc kín kẽ rồi nắm bàn tay nhỏ mềm mại của con gái: “Vậy bọn con đi đây.”
Chỉ ba dặm đường mà thôi, đi một đoạn, cõng một đoạn, cũng không mệt.
Mí mắt của Bà Tiết lại nhảy lên, cứ cảm thấy không ổn thế nào. Bà ta thật sự hiểu hai đứa cháu trai nhà mình, Đại Quân còn đỡ, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi tới trường học, nhưng Tiểu Lĩnh thì chưa chắc. Đứa trẻ này thuộc loại có tiền khó cất đó, trong túi không thể có tiền, một xu cũng không thể qua đêm được bằng không sẽ sợ cắn tay, nói không chừng giờ đã tiêu hết sạch rồi.
Người bình thường tan học mới đi mua, nhưng cậu bé chắc chắn sẽ mua trước khi đi học, nếu như bị mẹ ruột của bọn trẻ bắt gặp. Ôi không, ông trời ơi, thế này phải làm sao?
Bà Tiết cũng gấp đến đòi mạng, không khâu đế giày nữa, nghĩ đến Tiểu Lĩnh chắc chắn sẽ đi tới quầy ăn vặt ở đại đội mua đồ ăn vặt nên bà ta vòng đến quầy ăn vặt ở đại đội tìm cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất