Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 13: Bất Ổn
Ba dặm đường đi không tốn bao nhiêu thời gian, Lâm Tô Diệp bế Toa Toa đến trường học, chỉ thấy vài đứa trẻ đứng bên ngoài tường trường học đùa giỡn cười toe toét.
Lúc này mọi người đều cảm thấy đi học vô dụng, trẻ con mười tuổi không làm được việc gì nên trong nhà tống cổ cho đi học, thật ra chỉ muốn cho giáo viên trông tụi trẻ, đừng chạy ra ngoài gây họa là được.
Lớn hơn một chút có thể làm việc kiếm công điểm thì người lớn hoàn toàn không cho đi học nữa, mà đều về nhà ra ruộng kiếm công điểm.
Người thật sự đập nồi bán sắt cũng phải tạo điều kiện cho trẻ con đi học ngược lại là những gia đình có thành phần không tốt, có tổ tiên từng đi học, được hưởng thụ phúc lợi của tri thức đó.
Đại đội Đại Dương Loan chia thành năm đội sản xuất, đứa trẻ đương tuổi đi học cũng không ít, lại thêm các đại đội khác sau lớp bốn cũng sẽ tới đây học cho nên quy mô của trường học không nhỏ.
Học sinh nhiều, giáo viên cũng sẽ nhiều hơn một chút và cũng có hiệu trưởng nghiêm túc.
Lâm Tô Diệp trực tiếp đi tìm hiệu trưởng Tiết Anh Phúc, ông ta là người ở Tiết Gia Đồn, cô theo Tiết Minh Dực gọi ông ta là chú.
Bởi vì có liên quan đến Tiết Minh Dực nên mọi người cũng quan tâm hai đứa trẻ nhiều hơn, lại là chú của thôn này cho nên Lâm Tô Diệp tìm ông ta để tìm hiểu tình hình.
Tiết Anh Phúc nhìn thấy cô cũng rất bối rối, bởi vì rất ít có phụ huynh nào quan tâm đến việc học hành của con cái, dù sao bây giờ đều là học hành cũng vô dụng đấy thôi.
“Vợ Minh Dực, Đại Quân học tốt lắm.”
Lâm Tô Diệp: “Tiểu Lĩnh thì sao ạ?”
Tiết Anh Phúc cười đáp: “Hai đứa đi học có hơi sớm, Đại Quân thì vững còn Tiểu Lĩnh thì không ổn, lũ trẻ khác nhau cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Tô Diệp biết khả năng học của Tiểu Lĩnh rất kém. Cô lại càng muốn hỏi cho rõ hơn, không hỏi không biết, hỏi rồi thật sự rất sốt ruột.
Đại Quân vẫn luôn xếp nhất trong lớp, thành tích còn tốt hơn đứa trẻ lớn hơn hai tuổi cùng lớp, mà Tiểu Lĩnh thì lại xếp hạng bét từ dưới lên ngang với mấy đứa trẻ không học hành.
Ha ha.
Được lắm!
Cô tạm biệt hiệu trưởng rồi dẫn Toa Toa đi tới phòng học lớp một, muốn lén xem tình hình của Tiểu Lĩnh.
Kết quả vừa hỏi đã tức đến suýt thì đầu bốc khói: Hai đứa trẻ vẫn chưa tới trường!
Tiểu Lĩnh cũng thôi đi, vậy mà Đại Quân cũng không tới!
Buổi sáng cô mới bắt được hai đứa trốn học, phát hỏa đánh tụi trẻ, kết quả chớp mắt cái đến buổi chiều lại trốn học!
Lẽ nào bọn trẻ không cảm giác được cơn giận của cô sao?
Cô lập tức vừa sợ vừa vội, vừa tức vừa cáu, chỉ sợ bọn trẻ giẫm lên vết xe đổ nhưng tụi nhỏ lại không cảm giác được, cũng không thông cảm cho sự vất vả của người mẹ già này một chút nào, mà còn… trốn học tiếp!
Lâm Tô Diệp quả thật sắp tức đến nổ tung rồi!
Toa Toa cũng cảm giác được cơn giận bùng lên của mẹ, bàn tay nhỏ gãi vào lòng bàn tay của Lâm Tô Diệp: “Mẹ, không tức.”
Lâm Tô Diệp hít một hơi thật sâu rồi cõng con gái lên, cũng mặc kệ mệt mỏi mà sải bước đi ra ngoài.
Lúc này hai bé trai đang từ công xã trở về, Đại Quân chọn kỹ càng được một quyển liên hoàn họa, số tiền còn lại mua hai viên kẹo, cho Tiểu Lĩnh một cái và để một cái lại cho Toa Toa chứ cậu bé không ăn.
Đại Quân: “Kẹo để lại cho hai em ăn.”
Tiểu Lĩnh rất cảm động: “Tiểu Quân, anh thật tốt, anh thật đúng là anh em tốt, anh yên tâm, đợi lần sau em xin bà nội tiền rồi mua thật nhiều liên hoàn họa cho anh. Em nói cho anh nghe này, em biết chỗ bà nội giấu tiền đấy nhé, bà nội cất tiền bên dưới chiếu, ha ha…”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé, thật ồn ào, còn có chỗ bà nội giấu tiền nữa, cậu bé đã sớm biết từ tám trăm năm trước rồi mà giờ tiểu tử này mới biết.
Cậu bé nhắc nhở: “Không được lấy.”
Không hỏi tự lấy chính là ăn trộm.
Tiểu Lĩnh: “Em xin bà cho chứ em không ăn trộm nhé.”
Hai đứa trẻ từ công xã về cũng không vào trường học mà quyết định về thẳng thôn chơi một lúc rồi mới về nhà.
Bà Tiết đi tới quầy ăn vặt đại đội không nhìn thấy hai đứa trẻ đâu lại lén lút đến trường học, trông thấy Lâm Tô Diệp nổi giận đùng đùng ôm con đi ra ngoài, bà ta biết thôi xong rồi, cũng mau chóng vòng đường khác về nhà.
Cuối cùng ba bên gặp nhau ở cửa thôn.
Một khắc Đại Quân nhìn thấy Lâm Tô Diệp đã cảm thấy bất ổn rồi.
Trong miệng Tiểu Lĩnh còn ngậm kẹo, vẫn vô tâm vô phế giơ tay vẫy: “Mẹ, bà nội, sao hai người…” Sau đó cậu bé giống như con gà bị bóp cổ không còn động tĩnh nữa.
Bà Tiết ôm mặt kêu ôi chao, thế này phải làm sao đây, bà ta đi nhảy sông tự vẫn còn có thể kịp cứu hai đứa cháu trai không?
Lúc này mọi người đều cảm thấy đi học vô dụng, trẻ con mười tuổi không làm được việc gì nên trong nhà tống cổ cho đi học, thật ra chỉ muốn cho giáo viên trông tụi trẻ, đừng chạy ra ngoài gây họa là được.
Lớn hơn một chút có thể làm việc kiếm công điểm thì người lớn hoàn toàn không cho đi học nữa, mà đều về nhà ra ruộng kiếm công điểm.
Người thật sự đập nồi bán sắt cũng phải tạo điều kiện cho trẻ con đi học ngược lại là những gia đình có thành phần không tốt, có tổ tiên từng đi học, được hưởng thụ phúc lợi của tri thức đó.
Đại đội Đại Dương Loan chia thành năm đội sản xuất, đứa trẻ đương tuổi đi học cũng không ít, lại thêm các đại đội khác sau lớp bốn cũng sẽ tới đây học cho nên quy mô của trường học không nhỏ.
Học sinh nhiều, giáo viên cũng sẽ nhiều hơn một chút và cũng có hiệu trưởng nghiêm túc.
Lâm Tô Diệp trực tiếp đi tìm hiệu trưởng Tiết Anh Phúc, ông ta là người ở Tiết Gia Đồn, cô theo Tiết Minh Dực gọi ông ta là chú.
Bởi vì có liên quan đến Tiết Minh Dực nên mọi người cũng quan tâm hai đứa trẻ nhiều hơn, lại là chú của thôn này cho nên Lâm Tô Diệp tìm ông ta để tìm hiểu tình hình.
Tiết Anh Phúc nhìn thấy cô cũng rất bối rối, bởi vì rất ít có phụ huynh nào quan tâm đến việc học hành của con cái, dù sao bây giờ đều là học hành cũng vô dụng đấy thôi.
“Vợ Minh Dực, Đại Quân học tốt lắm.”
Lâm Tô Diệp: “Tiểu Lĩnh thì sao ạ?”
Tiết Anh Phúc cười đáp: “Hai đứa đi học có hơi sớm, Đại Quân thì vững còn Tiểu Lĩnh thì không ổn, lũ trẻ khác nhau cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Tô Diệp biết khả năng học của Tiểu Lĩnh rất kém. Cô lại càng muốn hỏi cho rõ hơn, không hỏi không biết, hỏi rồi thật sự rất sốt ruột.
Đại Quân vẫn luôn xếp nhất trong lớp, thành tích còn tốt hơn đứa trẻ lớn hơn hai tuổi cùng lớp, mà Tiểu Lĩnh thì lại xếp hạng bét từ dưới lên ngang với mấy đứa trẻ không học hành.
Ha ha.
Được lắm!
Cô tạm biệt hiệu trưởng rồi dẫn Toa Toa đi tới phòng học lớp một, muốn lén xem tình hình của Tiểu Lĩnh.
Kết quả vừa hỏi đã tức đến suýt thì đầu bốc khói: Hai đứa trẻ vẫn chưa tới trường!
Tiểu Lĩnh cũng thôi đi, vậy mà Đại Quân cũng không tới!
Buổi sáng cô mới bắt được hai đứa trốn học, phát hỏa đánh tụi trẻ, kết quả chớp mắt cái đến buổi chiều lại trốn học!
Lẽ nào bọn trẻ không cảm giác được cơn giận của cô sao?
Cô lập tức vừa sợ vừa vội, vừa tức vừa cáu, chỉ sợ bọn trẻ giẫm lên vết xe đổ nhưng tụi nhỏ lại không cảm giác được, cũng không thông cảm cho sự vất vả của người mẹ già này một chút nào, mà còn… trốn học tiếp!
Lâm Tô Diệp quả thật sắp tức đến nổ tung rồi!
Toa Toa cũng cảm giác được cơn giận bùng lên của mẹ, bàn tay nhỏ gãi vào lòng bàn tay của Lâm Tô Diệp: “Mẹ, không tức.”
Lâm Tô Diệp hít một hơi thật sâu rồi cõng con gái lên, cũng mặc kệ mệt mỏi mà sải bước đi ra ngoài.
Lúc này hai bé trai đang từ công xã trở về, Đại Quân chọn kỹ càng được một quyển liên hoàn họa, số tiền còn lại mua hai viên kẹo, cho Tiểu Lĩnh một cái và để một cái lại cho Toa Toa chứ cậu bé không ăn.
Đại Quân: “Kẹo để lại cho hai em ăn.”
Tiểu Lĩnh rất cảm động: “Tiểu Quân, anh thật tốt, anh thật đúng là anh em tốt, anh yên tâm, đợi lần sau em xin bà nội tiền rồi mua thật nhiều liên hoàn họa cho anh. Em nói cho anh nghe này, em biết chỗ bà nội giấu tiền đấy nhé, bà nội cất tiền bên dưới chiếu, ha ha…”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé, thật ồn ào, còn có chỗ bà nội giấu tiền nữa, cậu bé đã sớm biết từ tám trăm năm trước rồi mà giờ tiểu tử này mới biết.
Cậu bé nhắc nhở: “Không được lấy.”
Không hỏi tự lấy chính là ăn trộm.
Tiểu Lĩnh: “Em xin bà cho chứ em không ăn trộm nhé.”
Hai đứa trẻ từ công xã về cũng không vào trường học mà quyết định về thẳng thôn chơi một lúc rồi mới về nhà.
Bà Tiết đi tới quầy ăn vặt đại đội không nhìn thấy hai đứa trẻ đâu lại lén lút đến trường học, trông thấy Lâm Tô Diệp nổi giận đùng đùng ôm con đi ra ngoài, bà ta biết thôi xong rồi, cũng mau chóng vòng đường khác về nhà.
Cuối cùng ba bên gặp nhau ở cửa thôn.
Một khắc Đại Quân nhìn thấy Lâm Tô Diệp đã cảm thấy bất ổn rồi.
Trong miệng Tiểu Lĩnh còn ngậm kẹo, vẫn vô tâm vô phế giơ tay vẫy: “Mẹ, bà nội, sao hai người…” Sau đó cậu bé giống như con gà bị bóp cổ không còn động tĩnh nữa.
Bà Tiết ôm mặt kêu ôi chao, thế này phải làm sao đây, bà ta đi nhảy sông tự vẫn còn có thể kịp cứu hai đứa cháu trai không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất