Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 16: Quyết Định Lớn 3
Bà Tiết hiểu ý, ho khan hai tiếng: “Mẹ sắp nhỏ, cô cũng không thể quá mạnh bạo được. Vậy tôi hỏi cô, sao trẻ con nhà người ta có thể trốn học còn cháu trai tôi thì bị ăn đòn?”
Lâm Tô Diệp lạnh lùng đáp: “Nhà người khác không ăn cơm thì bụng đói, còn bọn trẻ có đói bụng không? Cha tụi nó ở trong quân đội vào sinh ra tử còn bọn nó ở nhà thì trốn học? Sau này nhà mình chính là chuyện nhà mình, chúng ta sống cuộc sống của mình, không liên quan đến nhà người khác, cũng không cần người khác quản, người ta có thể trốn học nhưng nhà mình thì không được! Học hành chính là chuyện quan trọng nhất của hai đứa con! Nhớ kỹ chưa?”
Tiểu Lĩnh biết bà nội cũng không được, chỉ đành nói nhớ rồi, sau này sẽ không trốn học nữa theo Đại Quân.
Lâm Tô Diệp: “Nói đảm bảo với Mao chủ tịch đi!”
Hai đứa trẻ nói lời đảm bảo với chủ tịch một cách cung kính.
Lâm Tô Diệp vẫn uy hiếp một câu: “Còn trốn nữa sẽ để cô út đánh.”
Tiểu Lĩnh sợ đến mức sắc mặt thay đổi, cậu bé còn chưa sống đủ đâu!
Lâm Tô Diệp thấy cậu bé thật sự sợ rồi mới bỏ qua cho bọn họ, kêu bọn trẻ ăn cơm.
Ăn cơm tối xong thì trời cũng tối, cô dẫn Toa Toa đi dạo ở trong sân, suy nghĩ cẩn thận.
Con cái trốn học đánh một trận thì tốt hơn sao? Cũng không có khả năng.
Tiểu Lĩnh ở trong mơ phạm lỗi không ít lần bị cha mình đánh nhưng có thay đổi sao? Không có.
Tiết Minh Dực vừa mới đi cậu bé đã nhảy cẫng lên rồi.
Xét thấy buổi trưa đánh mà buổi chiều đã trốn học, Lâm Tô Diệp hoàn toàn không trông mong chỉ đánh một trận hai đứa con sẽ không còn trốn học nữa, cô phải nghĩ chiêu khác.
Nhưng cô không có văn hóa, không có kiến thức, trong lúc nhất thời ngoại trừ đánh con và nhìn chằm chằm vào bọn trẻ thì cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Cô chỉ có thể làm ngược lại với giấc mơ, trong mơ con không đi học thì cô ép bọn trẻ chăm chỉ học hành.
Đến trường, đi học, có thể nghịch thiên cải mệnh không?
Cô cảm thấy mình cũng phải học, có văn hóa mới có thể có cách.
Lúc nhỏ cô có cơ hội đi học, nhưng cô trời sinh vô cùng yếu ớt lại trắng trẻo, đi học có vài đứa trẻ nghịch ngợm luôn bắt nạt cô, không kéo tóc cô thì là nhéo mặt cô, còn có người nhét ớt vào áo cô, thấy cô thì gọi là vợ, lúc đó cô còn nhỏ, da mặt rất mỏng, sống chết không chịu đi học nữa.
Trước đây cô cũng không cảm thấy gì, dù sao mọi người đều không biết chữ, cũng không có gì không tiện.
Bây giờ bị ác mộng chèn ép khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy không biết chữ không được.
Sau này chính sách thay đổi, xã hội cởi mở, mọi người đều vào thành phố làm thuê kiếm tiền, làm ăn kiếm tiền, cô cũng muốn.
Sau này hai đứa con trai học cấp hai, cấp ba đều sẽ vào thành phố, cô không yên tâm để lũ trẻ rời khỏi tầm mắt của mình, cô phải trông chừng tụi nhỏ.
Muốn ra ngoài thì phải có văn hóa, ít nhất cũng phải biết chữ. Không biết chữ thì không bước nổi một chân, cũng không thể in lại một dấu chân trong thành phố.
Cô không có văn hóa cũng không có sức lực, muốn làm bảo mẫu của người khác cũng không được.
Biết chữ là cần thiết.
Cô thấy con gái buồn ngủ rồi mới ôm con bé đi ngủ.
Toa Toa từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không làm ồn, buồn ngủ là có thể ngủ ngay.
Lâm Tô Diệp đặt con gái vào trong chăn, chèn góc chăn lại rồi đi tới phòng đông tìm hai đứa con trai.
Hai đứa trẻ từ nhỏ được bà nội chăm bên mình, bây giờ vẫn đang ở bên này.
Cô vốn muốn kêu Tiểu Quân dạy cô biết chữ, nhưng nhìn Tiểu Lĩnh cô cảm thấy như vậy không được, cô học không có nghĩa Tiểu Lĩnh sẽ học. Giáo viên nói đứa trẻ này không chịu ngồi yên, khi tan lớp thì như được giải phóng, vừa vào lớp lại biến thành con lật đật, cả người khó chịu, ngoáy tới ngoáy lui không ngồi yên được.
Khi cậu bé ngồi yên không phải ngủ thì chính là không tập trung, dù thế nào cũng không chịu nghe giảng.
Thực tế thì trường học sẽ cho những đứa trẻ lớn như cậu bé học lớp đào tạo mầm non cách mạng, đứa trẻ ngày sinh phải chín tuổi mới học lớp một, tròn tám tuổi thì học lớp bồi dưỡng, còn hai đứa trẻ sinh nhật mới bảy tuổi đã vào trường học.
Khi ấy cũng là do Lâm Tô Diệp cảm thấy Tiểu Lĩnh quá bướng bỉnh, ở nhà có bà nội chiều mà đi gây họa khắp nơi, nên mới cho cậu bé vào trường để giáo viên quản.
Trước đây không trông mong hai đứa trẻ học tốt vì dù sao cũng nhỏ hơn người ta, kết quả Đại Quân thi đứng nhất khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy rất tự hào.
Nhưng bây giờ nhìn con trai thứ, niềm tự hào của Lâm Tô Diệp đã không còn thấy đâu nữa.
Lâm Tô Diệp lạnh lùng đáp: “Nhà người khác không ăn cơm thì bụng đói, còn bọn trẻ có đói bụng không? Cha tụi nó ở trong quân đội vào sinh ra tử còn bọn nó ở nhà thì trốn học? Sau này nhà mình chính là chuyện nhà mình, chúng ta sống cuộc sống của mình, không liên quan đến nhà người khác, cũng không cần người khác quản, người ta có thể trốn học nhưng nhà mình thì không được! Học hành chính là chuyện quan trọng nhất của hai đứa con! Nhớ kỹ chưa?”
Tiểu Lĩnh biết bà nội cũng không được, chỉ đành nói nhớ rồi, sau này sẽ không trốn học nữa theo Đại Quân.
Lâm Tô Diệp: “Nói đảm bảo với Mao chủ tịch đi!”
Hai đứa trẻ nói lời đảm bảo với chủ tịch một cách cung kính.
Lâm Tô Diệp vẫn uy hiếp một câu: “Còn trốn nữa sẽ để cô út đánh.”
Tiểu Lĩnh sợ đến mức sắc mặt thay đổi, cậu bé còn chưa sống đủ đâu!
Lâm Tô Diệp thấy cậu bé thật sự sợ rồi mới bỏ qua cho bọn họ, kêu bọn trẻ ăn cơm.
Ăn cơm tối xong thì trời cũng tối, cô dẫn Toa Toa đi dạo ở trong sân, suy nghĩ cẩn thận.
Con cái trốn học đánh một trận thì tốt hơn sao? Cũng không có khả năng.
Tiểu Lĩnh ở trong mơ phạm lỗi không ít lần bị cha mình đánh nhưng có thay đổi sao? Không có.
Tiết Minh Dực vừa mới đi cậu bé đã nhảy cẫng lên rồi.
Xét thấy buổi trưa đánh mà buổi chiều đã trốn học, Lâm Tô Diệp hoàn toàn không trông mong chỉ đánh một trận hai đứa con sẽ không còn trốn học nữa, cô phải nghĩ chiêu khác.
Nhưng cô không có văn hóa, không có kiến thức, trong lúc nhất thời ngoại trừ đánh con và nhìn chằm chằm vào bọn trẻ thì cũng không nghĩ ra được cách nào khác.
Cô chỉ có thể làm ngược lại với giấc mơ, trong mơ con không đi học thì cô ép bọn trẻ chăm chỉ học hành.
Đến trường, đi học, có thể nghịch thiên cải mệnh không?
Cô cảm thấy mình cũng phải học, có văn hóa mới có thể có cách.
Lúc nhỏ cô có cơ hội đi học, nhưng cô trời sinh vô cùng yếu ớt lại trắng trẻo, đi học có vài đứa trẻ nghịch ngợm luôn bắt nạt cô, không kéo tóc cô thì là nhéo mặt cô, còn có người nhét ớt vào áo cô, thấy cô thì gọi là vợ, lúc đó cô còn nhỏ, da mặt rất mỏng, sống chết không chịu đi học nữa.
Trước đây cô cũng không cảm thấy gì, dù sao mọi người đều không biết chữ, cũng không có gì không tiện.
Bây giờ bị ác mộng chèn ép khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy không biết chữ không được.
Sau này chính sách thay đổi, xã hội cởi mở, mọi người đều vào thành phố làm thuê kiếm tiền, làm ăn kiếm tiền, cô cũng muốn.
Sau này hai đứa con trai học cấp hai, cấp ba đều sẽ vào thành phố, cô không yên tâm để lũ trẻ rời khỏi tầm mắt của mình, cô phải trông chừng tụi nhỏ.
Muốn ra ngoài thì phải có văn hóa, ít nhất cũng phải biết chữ. Không biết chữ thì không bước nổi một chân, cũng không thể in lại một dấu chân trong thành phố.
Cô không có văn hóa cũng không có sức lực, muốn làm bảo mẫu của người khác cũng không được.
Biết chữ là cần thiết.
Cô thấy con gái buồn ngủ rồi mới ôm con bé đi ngủ.
Toa Toa từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không làm ồn, buồn ngủ là có thể ngủ ngay.
Lâm Tô Diệp đặt con gái vào trong chăn, chèn góc chăn lại rồi đi tới phòng đông tìm hai đứa con trai.
Hai đứa trẻ từ nhỏ được bà nội chăm bên mình, bây giờ vẫn đang ở bên này.
Cô vốn muốn kêu Tiểu Quân dạy cô biết chữ, nhưng nhìn Tiểu Lĩnh cô cảm thấy như vậy không được, cô học không có nghĩa Tiểu Lĩnh sẽ học. Giáo viên nói đứa trẻ này không chịu ngồi yên, khi tan lớp thì như được giải phóng, vừa vào lớp lại biến thành con lật đật, cả người khó chịu, ngoáy tới ngoáy lui không ngồi yên được.
Khi cậu bé ngồi yên không phải ngủ thì chính là không tập trung, dù thế nào cũng không chịu nghe giảng.
Thực tế thì trường học sẽ cho những đứa trẻ lớn như cậu bé học lớp đào tạo mầm non cách mạng, đứa trẻ ngày sinh phải chín tuổi mới học lớp một, tròn tám tuổi thì học lớp bồi dưỡng, còn hai đứa trẻ sinh nhật mới bảy tuổi đã vào trường học.
Khi ấy cũng là do Lâm Tô Diệp cảm thấy Tiểu Lĩnh quá bướng bỉnh, ở nhà có bà nội chiều mà đi gây họa khắp nơi, nên mới cho cậu bé vào trường để giáo viên quản.
Trước đây không trông mong hai đứa trẻ học tốt vì dù sao cũng nhỏ hơn người ta, kết quả Đại Quân thi đứng nhất khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy rất tự hào.
Nhưng bây giờ nhìn con trai thứ, niềm tự hào của Lâm Tô Diệp đã không còn thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất