Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 25: Không Được Làm Bài Hộ
Trong nhà dựa theo tỉ lệ đầu người nuôi ba con gà, bà Tiết rải cỏ trồng ở bờ tường, cỏ xanh phát triển sẽ sinh sâu cho gà ăn, gà ăn ngon sẽ chăm đẻ trứng, một ngày ít nhất được ba quả.
Trong nhà có Tiết Minh Dực hàng tháng gửi tiền lương và trợ cấp về nhà, không giống nhà khác dựa vào mông gà làm ngân hàng để đổi muối, dầu đốt, củi lửa gì đó, cho nên trứng gà đều bị bà ta cho đám trẻ ăn hết.
Trước đây bà ta chỉ luộc hai quả cho hai cháu trai ăn, mỗi lần đều bị Lâm Tô Diệp giành lấy một phần cho cô út và Toa Toa, bà Tiết nổi giận nhưng cũng không có cách.
Lâm Tô Diệp: “Ba quả trứng gà vừa vặn hai người ăn một quả, sau này đều sẽ như vậy.”
Bà Tiết: “Hai chúng ta ăn một quả, mẹ không ăn cho cháu trai ăn.” Như vậy hai đứa cháu trai mỗi người được ăn một quả, khà khà.”
Lâm Tô Diệp từ chối: “Con và Toa Toa ăn chung, hai đứa lớn chia một quả, mẹ với cô út ăn một quả.”
Bà Tiết nổi nóng: “Tôi không ăn!”
Lâm Tô Diệp mặc kệ bà ta, hôm nay không cho Toa Toa uống sữa bột nên đút cho một quả trứng gà, lại thêm một bát mì viên làm từ lương thực tinh là được.
Khi Toa Toa ăn trứng gà còn cầm nhét đến bên miệng Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, trứng trứng.”
Lâm Tô Diệp ăn một miếng nhỏ: “Bé ngoan ăn đi.”
Bà Tiết nhìn mà càng tức hơn, hừ, không nỡ cho con trai ăn mà chỉ biết thiên vị con gái, bà ta sẽ cho cháu trai phần trứng gà của bà ta và cô út.
Lâm Tô Diệp cười lạnh: “Con dám?”
Tiểu Lĩnh: “Con giúp bà bóc vỏ trứng.”
Cậu bé vừa lăn vừa gõ trứng gà lên mặt bàn, trực tiếp lột vỏ trứng gà xuống, sau đó chia chuẩn xác thành hai phần. Đây đều là xúc cảm luyện ra từ việc chia trứng cùng Đại Quân.
Cậu bé để lại một nửa trong bát của cô út rồi trực tiếp nhét phần của bà Tiết vào trong miệng bà ta: “Bà nội ăn đi.”
Bà Tiết tránh ngay.
Đại Quân nhắc nhở bà ta: “Rớt xuống đất phí phạm.”
Bà Tiết chỉ đành há miệng ăn hết, còn vui vẻ nói cháu trai hiếu thuận với bà nội, không thương phí bọn họ, một lúc nữa phải đi khoe với các chị em dâu mới được!
Cô út vẫn chưa về, lượng cơm của cô ấy lớn nên Lâm Tô Diệp để lại thêm một ít bánh bao nóng trong nồi.
Cô kêu hai bé trai dẫn Toa Toa đi ra ngoài trước, cô phải nói với bà Tiết vài câu.
Bà Tiết cảm giác không ổn, bưng giỏ kim thêu muốn tới nhà chị em dâu lại bị Lâm Tô Diệp chặn đường.
Cô cười: “Mẹ hiếu học như vậy không thể bỏ phí thiên phú này được, bắt đầu từ hôm nay mẹ cùng con đi học phiên âm, biết chữ đi.”
Sắc mặt của bà Tiết thay đổi: “Cô tha cho cái mạng già của tôi đi, nửa người vào đất rồi còn học cái gì nữa?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ có muốn cháu trai học tốt không?”
Bà Tiết: “Tiểu Lĩnh thức đến nửa đêm không làm xong, tôi đau lòng có thể không giúp được sao?"
Lâm Tô Diệp: “Giúp?”
Bà Tiết than thở “nhai đi nhai lại,” Lâm Tô Diệp: “Mẹ nói gì cơ?”
Bà Tiết: “Sau này không giúp nó làm bài tập nữa, nhìn chằm chằm nó học cho tốt.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy mẹ nói cũng phải giữ lời đấy.”
Bà Tiết sợ Lâm Tô Diệp ép bà ta cùng đi học nên sắp xếp cho mình rất nhiều việc suốt sáng chiều tối để Lâm Tô Diệp biết bà ta không có thời gian học.
Đương nhiên cũng không dám giúp cháu trai làm bài tập nữa, còn chủ động đốc thúc Tiểu Lĩnh.
Bây giờ toàn bộ sức lực của Lâm Tô Diệp đều đang dùng để giám sát đốc thúc các con và tự mình biết chữ, không dư hơi đâu cải tạo mẹ chồng nên tạm thời bỏ qua cho bà ta.
Liên tiếp vài ngày, Tiểu Lĩnh áp dụng chiến thuật ngụy trang của Đại Quân, lên lớp giả bộ nghe giảng, về nhà cố gắng thật sự “làm” bài tập về nhà, mưu đồ khiến Lâm Tô Diệp lơ là, để cô yên tâm không lên lớp trông chừng nữa.
Mới đầu Lâm Tô Diệp cảm thấy đứa trẻ có tiến bộ, kết quả tan học hỏi nội dung học lại vẫn là một hỏi ba không biết như cũ.
Hóa ra lên lớp ngồi đó vẫn hoàn toàn không nghe vào tai sao?
Vì thế cô không những không rút lui ngược lại còn nắm chặt hơn, sau mỗi tiết đều gọi hai đứa trẻ ra phía sau hỏi.
Đại Quân đáp mạch lạc khiến Lâm Tô Diệp nghe không hiểu.
Tiểu Lĩnh thì lại nói còn không rõ ràng bằng Lâm Tô Diệp, đây là hoàn toàn không học được gì cả.
Mới đầu Tiểu Lĩnh còn kêu khổ: “Mẹ ơi, thật sự khó quá, đi học quá khó, con vẫn nên đi kiếm công điểm thì hơn.”
Lâm Tô Diệp tát vào đầu cậu bé: “Con nghĩ cách cho mẹ, Đại Quân, tan tiết dạy bù cho em.”
Tiểu Lĩnh kháng nghị: “Cái đầu thông minh này của con là bị mẹ đánh cho ngu đi thì có.”
Đại Quân: “Em vốn đã không thông minh rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Không cho phép nói em trai ngốc.”
Trong nhà có Tiết Minh Dực hàng tháng gửi tiền lương và trợ cấp về nhà, không giống nhà khác dựa vào mông gà làm ngân hàng để đổi muối, dầu đốt, củi lửa gì đó, cho nên trứng gà đều bị bà ta cho đám trẻ ăn hết.
Trước đây bà ta chỉ luộc hai quả cho hai cháu trai ăn, mỗi lần đều bị Lâm Tô Diệp giành lấy một phần cho cô út và Toa Toa, bà Tiết nổi giận nhưng cũng không có cách.
Lâm Tô Diệp: “Ba quả trứng gà vừa vặn hai người ăn một quả, sau này đều sẽ như vậy.”
Bà Tiết: “Hai chúng ta ăn một quả, mẹ không ăn cho cháu trai ăn.” Như vậy hai đứa cháu trai mỗi người được ăn một quả, khà khà.”
Lâm Tô Diệp từ chối: “Con và Toa Toa ăn chung, hai đứa lớn chia một quả, mẹ với cô út ăn một quả.”
Bà Tiết nổi nóng: “Tôi không ăn!”
Lâm Tô Diệp mặc kệ bà ta, hôm nay không cho Toa Toa uống sữa bột nên đút cho một quả trứng gà, lại thêm một bát mì viên làm từ lương thực tinh là được.
Khi Toa Toa ăn trứng gà còn cầm nhét đến bên miệng Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, trứng trứng.”
Lâm Tô Diệp ăn một miếng nhỏ: “Bé ngoan ăn đi.”
Bà Tiết nhìn mà càng tức hơn, hừ, không nỡ cho con trai ăn mà chỉ biết thiên vị con gái, bà ta sẽ cho cháu trai phần trứng gà của bà ta và cô út.
Lâm Tô Diệp cười lạnh: “Con dám?”
Tiểu Lĩnh: “Con giúp bà bóc vỏ trứng.”
Cậu bé vừa lăn vừa gõ trứng gà lên mặt bàn, trực tiếp lột vỏ trứng gà xuống, sau đó chia chuẩn xác thành hai phần. Đây đều là xúc cảm luyện ra từ việc chia trứng cùng Đại Quân.
Cậu bé để lại một nửa trong bát của cô út rồi trực tiếp nhét phần của bà Tiết vào trong miệng bà ta: “Bà nội ăn đi.”
Bà Tiết tránh ngay.
Đại Quân nhắc nhở bà ta: “Rớt xuống đất phí phạm.”
Bà Tiết chỉ đành há miệng ăn hết, còn vui vẻ nói cháu trai hiếu thuận với bà nội, không thương phí bọn họ, một lúc nữa phải đi khoe với các chị em dâu mới được!
Cô út vẫn chưa về, lượng cơm của cô ấy lớn nên Lâm Tô Diệp để lại thêm một ít bánh bao nóng trong nồi.
Cô kêu hai bé trai dẫn Toa Toa đi ra ngoài trước, cô phải nói với bà Tiết vài câu.
Bà Tiết cảm giác không ổn, bưng giỏ kim thêu muốn tới nhà chị em dâu lại bị Lâm Tô Diệp chặn đường.
Cô cười: “Mẹ hiếu học như vậy không thể bỏ phí thiên phú này được, bắt đầu từ hôm nay mẹ cùng con đi học phiên âm, biết chữ đi.”
Sắc mặt của bà Tiết thay đổi: “Cô tha cho cái mạng già của tôi đi, nửa người vào đất rồi còn học cái gì nữa?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ có muốn cháu trai học tốt không?”
Bà Tiết: “Tiểu Lĩnh thức đến nửa đêm không làm xong, tôi đau lòng có thể không giúp được sao?"
Lâm Tô Diệp: “Giúp?”
Bà Tiết than thở “nhai đi nhai lại,” Lâm Tô Diệp: “Mẹ nói gì cơ?”
Bà Tiết: “Sau này không giúp nó làm bài tập nữa, nhìn chằm chằm nó học cho tốt.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy mẹ nói cũng phải giữ lời đấy.”
Bà Tiết sợ Lâm Tô Diệp ép bà ta cùng đi học nên sắp xếp cho mình rất nhiều việc suốt sáng chiều tối để Lâm Tô Diệp biết bà ta không có thời gian học.
Đương nhiên cũng không dám giúp cháu trai làm bài tập nữa, còn chủ động đốc thúc Tiểu Lĩnh.
Bây giờ toàn bộ sức lực của Lâm Tô Diệp đều đang dùng để giám sát đốc thúc các con và tự mình biết chữ, không dư hơi đâu cải tạo mẹ chồng nên tạm thời bỏ qua cho bà ta.
Liên tiếp vài ngày, Tiểu Lĩnh áp dụng chiến thuật ngụy trang của Đại Quân, lên lớp giả bộ nghe giảng, về nhà cố gắng thật sự “làm” bài tập về nhà, mưu đồ khiến Lâm Tô Diệp lơ là, để cô yên tâm không lên lớp trông chừng nữa.
Mới đầu Lâm Tô Diệp cảm thấy đứa trẻ có tiến bộ, kết quả tan học hỏi nội dung học lại vẫn là một hỏi ba không biết như cũ.
Hóa ra lên lớp ngồi đó vẫn hoàn toàn không nghe vào tai sao?
Vì thế cô không những không rút lui ngược lại còn nắm chặt hơn, sau mỗi tiết đều gọi hai đứa trẻ ra phía sau hỏi.
Đại Quân đáp mạch lạc khiến Lâm Tô Diệp nghe không hiểu.
Tiểu Lĩnh thì lại nói còn không rõ ràng bằng Lâm Tô Diệp, đây là hoàn toàn không học được gì cả.
Mới đầu Tiểu Lĩnh còn kêu khổ: “Mẹ ơi, thật sự khó quá, đi học quá khó, con vẫn nên đi kiếm công điểm thì hơn.”
Lâm Tô Diệp tát vào đầu cậu bé: “Con nghĩ cách cho mẹ, Đại Quân, tan tiết dạy bù cho em.”
Tiểu Lĩnh kháng nghị: “Cái đầu thông minh này của con là bị mẹ đánh cho ngu đi thì có.”
Đại Quân: “Em vốn đã không thông minh rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Không cho phép nói em trai ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất