Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 28: Mẹ Cháu Đánh Cháu Hay Là Mắng Cháu

Trước Sau
Buổi chiều tan học, Lâm Tô Diệp kêu hai bé trai tới chỗ Cố Mạnh Chiêu chơi, cô và Toa Toa ở trường học đợi.

Đại Quân mang vẻ mặt đề phòng: “Tại sao?”

Trực giác của cậu bé nói mẹ ruột lại nghĩ cách gì đó để đối phó với bọn trẻ, chiến thuật của mình vẫn chưa có hiệu quả mà mẹ đã ra chiêu mới rồi?

Tiểu Lĩnh: “Tại sao phải tìm trí thức nói chuyện? Chú ấy là ai? Chú ấy có bản lĩnh gì? Chú ấy muốn làm gì? Mẹ, có phải mẹ lại muốn thu phục bọn con không?”

Tiểu tử này lắm mồm, hỏi một đống câu.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố rất lợi hại, là học sinh cấp ba trong thành phố, cha mẹ đều là giáo sư đại học.”

Tiểu Lĩnh chậc một tiếng: “Giáo sư đại học thì đã sao? Còn không phải đều phải về đại đội chúng ta cày cấy trồng trọt sao? Dù sao cũng đều là trồng trọt canh tác hết, học giỏi hay kém không có sự khác biệt, nếu nói về trồng trọt, con còn biết trồng nhiều hơn bọn họ.”

Tuy rằng cậu bé và Đại Quân đã bàn bạc phải ngụy trang che mắt mẹ ruột nhưng lại không nhớ được, tim quá lớn cũng đành chịu thôi!

Đại Quân trừng mắt nhìn cậu bé với vẻ bất đắc dĩ, đành bù vào: “Có văn hóa khi trồng trọt canh tác sẽ làm kế toán, bí thư, người chấm công, không cần vung cuốc lớn, không có văn hóa thì là con bò già đẽo cái cày.”

Kế toán không cần làm việc cả ngày cũng được mười công điểm, thậm chí còn có trợ cấp khác nữa, những xã viên khác thì không, chỉ có sức lao động trai tráng như heo mới có thể được mười công điểm.

Đôi mắt của Lâm Tô Diệp sáng ngời, vẫn là Đại Quân biết nói chuyện, sao cô không nói ra được chứ, chính là ý này.



Cô kêu hai đứa trẻ đi tìm trí thức Cố chơi một lúc rồi về nhà sau.

Tiểu Lĩnh: “Không được đâu, con phải về nhà làm bài tập.”

Ai muốn chơi với thanh niên trí thức chứ? Cậu bé muốn đi tìm Thiết Đản và mấy cái đầu cà rốt đỏ chơi đánh giặc.

Lâm Tô Diệp: “Các con đi tìm trí thức Cố chơi, mẹ sẽ không sắp xếp bài tập cho các con.”

Cô vì muốn thành tích của Tiểu Lĩnh đi lên nên mỗi ngày đều kêu Đại Quân dạy bù, dạy đến mức đầu của hai anh em đều to gấp đôi.

Hai anh em đồng ý.

Đại Quân muốn đi xem thanh niên trí thức đã lừa mẹ mình này.

Tiểu Lĩnh thì lại nổi lên suy nghĩ nghịch ngợm gây sự, mặc kệ người đó là thanh niên trí thức gì, dám đưa ra ý kiến xấu cho mẹ để uốn nắn cậu bé, cậu bé phải đi uốn nắn lại, cho đối thủ biết tay!



Đại đội Đại Dương Loan thuộc công xã Thành Quan, huyện Thạch Môn, huyện kế bên tỉnh, đi từ nơi này khoảng ba mươi dặm.

Thanh niên trí thức tới nơi này gia nhập đội đều xem như có chút cửa sau hoặc là được quan tâm, không cần phải đi tới binh đoàn biên cương chi viện, cũng không cần tới nông thôn nghèo khổ xa xôi gia nhập đội mà trực tiếp ở bên cạnh tỉnh rất thoải mái.

Đại đội cũng chăm sóc những thanh niên trí thức da mỏng thịt non không biết làm việc đồng áng này, phân công cho bọn họ việc nhẹ nhàng, cho heo ăn, cho gia súc ăn, đi tới nhà kho ngâm hạt giống hoặc là thu dọn sân phơi.



Cố Mạnh Chiêu có văn hóa, đọc nhiều sách lại chịu học hỏi thích nghiên cứu, sau khi về quê đã tìm người chuyên nghiệp xin chỉ dạy, đọc sách chuyên ngành lại thêm nghiên cứu thực địa nên hiểu rất nhiều về gia súc, bây giờ cũng được xem là một bác sĩ thú y trong đại đội, gia súc mà anh ta phụ trách cũng được nuôi vô cùng tốt, cho nên đại đội càng tôn trọng anh ta hơn, cho anh ta làm việc không nặng, thời gian cũng khá tự do.

Chỉ là cha mẹ anh ta còn đang lao động rèn luyện, không thể trợ cấp tiền và phiếu lương cho anh ta, anh ta ăn uống vẫn rất kém như xưa, cho nên phần quà mà Lâm Tô Diệp tặng cho anh ta rất kịp thời.

Sau khi cô đi, anh ta ăn một bữa mì trứng gà ăn đến đầu đổ đầy mồ hôi, cơn cảm mạo cũng đỡ hơn vài phần.

Trong lòng Cố Mạnh Chiêu biết ơn, muốn từ từ hồi đáp hai bé trai nên đặc biệt thu dọn chờ bọn trẻ.

Lúc này anh ta đang ở trong sân đọc sách, thấy hai bé trai một trước một sau đi tới.

Một đứa da dẻ trắng nõn, hai tay đút túi quần, đi đường không nhanh không chậm, một đứa thì da có hơi đen, khỏe mạnh kháu khỉnh, đi đường bước chân sinh gió.

Tiểu Lĩnh: “Trí thức Cố, chú đã nói gì với mẹ cháu?

Cố Mạnh Chiêu mỉm cười: “Mẹ cháu đánh cháu hay là mắng cháu sao?”

Tiểu Lĩnh: “Ngược lại không có.”

Cố Mạnh Chiêu dẫn đám trẻ vào phòng: “Ở đây chú có vài quyển sách và đồ chơi, các cháu xem có gì cảm thấy hứng thú không?”

Đôi mắt của Đại Quân liếc cái đã lập tức nhìn chằm chằm vào mấy quyển liên hoàn họa và truyện tranh ở bên cạnh, trông rất giống Trí Thủ Uy Hổ Sơn không thể mua được ở công xã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau