Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 32: Thư Mật
Đại Quân: “Nếu như mẹ kêu em viết lại thì sao?”
Cả người Tiểu Lĩnh đều ghim chặt trên đất, nhìn đằng trước với vẻ kinh hoàng: “Không thể nào?” Nếu như vậy cậu bé không muốn về nhà đâu.
Đại Quân: “Một hào.”
Tiểu Lĩnh: “Năm xu được không? Em còn nợ anh một đồng nữa mà.”
Rốt cuộc nợ Đại Quân bao nhiêu tiền cậu bé cũng không rõ nữa.
Đại Quân: “Không sao, đợi bà nội cho em lại trả anh sau.”
Tiểu Lĩnh: “Được rồi.”
Ghi nợ cũng không sao, tóm lại vẫn tốt hơn là bị mẹ dày vò.
Quả nhiên đợi bọn trẻ nhặt một đống cành củi về nhà đang lúc Lâm Tô Diệp tắm cho Toa Toa, hỏi trí thức Cố kể chuyện gì.
Cô phẩy tay: “Mau lên, nhân lúc còn nóng hổi viết ngay đi, đặc biệt là Tiểu Lĩnh, trí thức Cố nói con phải viết nhiều luyện nhiều vào.”
Tiểu Lĩnh: “!”
Cậu bé lập tức nhìn Đại Quân với ánh mắt cầu cứu.
Đại Quân: “Mẹ, trí thức Cố kiến nghị bọn con viết thư cho cha trước.”
Lâm Tô Diệp vừa nghe cảm thấy cũng đúng, dựa theo ý tứ của Cố Mạnh Chiêu thì đó là một mũi tên trúng hai con chim nhạn, vừa có thể bồi dưỡng tình cảm cha con, vừa có thể rèn luyện bản lĩnh viết chữ và nói chuyện của đám trẻ.
Trong mơ Tiết Minh Dực bận rộn công việc thiếu liên lạc mật thiết với các con, lũ trẻ không thân thiết với anh, anh cũng không biết nên dạy con thế nào, cha con càng ngày càng xa lạ.
Bây giờ phải cho bọn họ thân thiết hơn.
Cô cũng không rối rắm chuyện Cố Mạnh Chiêu thua bởi hai đứa nhỏ mà chỉ coi như quà gặp mặt mà anh ta cho tụi trẻ, nghĩ ngợi qua vài ngày nữa lại tặng cho anh ta một ít đồ ăn làm quà đáp lễ.
Ôi chao, tìm được một người thầy tốt thật là quá khỏe.
Tinh thần căng thẳng của cô cũng thả lỏng hơn không ít.
Ăn xong cơm tối, cô ôm con gái chỉ huy hai đứa con trai viết thư.
Bà Tiết ở một bên loạt soạt loạt soạt khâu đế giày, vội làm giày cho hai đứa cháu trai.
Lâm Tô Diệp không cho cô út ra ngoài kiếm củi nữa, cô út ở bên cạnh tay không bóp hạt óc chó, nhét thịt ruột cho hai đứa cháu trai ăn.
Hạt óc chó là năm ngoái nhà mẹ Lâm Tô Diệp gửi tới, vốn định giữ lại đến tết tiếp khách, nhưng bây giờ cô cảm thấy con cái quan trọng hơn, lấy ra cho bọn trẻ bổ não.
Đại Quân là tổng biên tập.
Tiểu Lĩnh ở một bên nhảy lên nhảy xuống: “Mẹ ơi, mẹ tìm người viết thư tốn bao nhiêu tiền thế, có cho Đại Quân không ạ?”
Lâm Tô Diệp: “Anh con còn không cần, con ở đây lải nhải cái gì, cho con một trận con có muốn không?”
Tiểu Lĩnh thè lưỡi, cậu bé cũng chỉ thử chút thôi, cho tiền thì coi như trả nợ cho anh trai.
Đại Quân viết cho cha xong trước, sau đó bắt đầu thuật lại ý của Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Trong nhà mọi thứ đều ổn, chân của bà nội không phải vấn đề lớn, hai đứa con cũng không còn trốn học nữa, lên lớp cũng nghiêm túc nghe giảng… anh cũng chú ý sức khỏe hơn…”
Đại Quân tự chủ trương lược bớt chuyện trốn học, đổi thành mẹ ruột theo lên lớp nhìn chằm chằm Tiểu Lĩnh đi học, cũng bắt đầu học biết chữ, cả chuyện đánh cờ với Cố Mạnh Chiêu và kể chuyện xưa cũng viết xuống luôn.
Lâm Tô Diệp cúi đầu nhìn, thấy chữ của cậu bé không ít, bên trong có phiên âm, còn có rất nhiều chữ mà cô không biết, cô kêu Tiểu Lĩnh cũng viết vài câu.
Tiểu Lĩnh sáp qua hì hục viết mãi mới được một câu, còn xóa vài chữ, lập tức khiến giấy thư đen đi một mảng.
Đại Quân: “…!” Mặt cũng đen đi.
Lâm Tô Diệp vội vàng ngăn lại, nói với vẻ ghét bỏ: “Đừng chùi nữa, lấy một tờ khác tự mình viết đi.”
Chùi hỏng còn phải viết lại, với trình độ của cô cũng không viết nổi thư, chỉ có thể dựa vào Đại Quân, đứa trẻ này có tâm nhãn chắc chắn sẽ đòi tiền.
Cô vô cùng cảm thán trước tính mê tiền và keo kiệt của Đại Quân, Tiểu Lĩnh nhảy lên nhảy xuống đòi tiền chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến cậu bé.
Tiểu Lĩnh không phục: “Con viết đen đó, mẹ còn chẳng biết viết, không tin mẹ tự viết một câu đi!”
Lâm Tô Diệp: “…” Cô thật sự không viết nổi một câu nào, cô mới học có vài ngày thôi, cô đáp với vẻ tức giận: “Con cũng thật có bản lĩnh, đi so với một người phụ nữ không có văn hóa như mẹ, sao con không so với anh trai của con đi.”
Tiểu Lĩnh: “Trí thức Cố không kêu mẹ khen con nhiều vào sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đợi con có chỗ để mẹ khen thì mẹ sẽ khen, khen từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.”
Cô chỉ vào khung cửa, ở đó có cọc đo chiều cao mà Tiết Minh Dực làm: “Đều qua đó đo chiều cao đi, nói cho cha các con biết.”
Toa Toa cũng chạy đi đo, cô bé cố gắng nhón mũi chân để mình cao hơn.
Đại Quân viết chiều cao của ba người lên, Tiểu Lĩnh vô cùng cố chấp nói ra sự thật mình cao hơn Đại Quân hai phân này.
Cả người Tiểu Lĩnh đều ghim chặt trên đất, nhìn đằng trước với vẻ kinh hoàng: “Không thể nào?” Nếu như vậy cậu bé không muốn về nhà đâu.
Đại Quân: “Một hào.”
Tiểu Lĩnh: “Năm xu được không? Em còn nợ anh một đồng nữa mà.”
Rốt cuộc nợ Đại Quân bao nhiêu tiền cậu bé cũng không rõ nữa.
Đại Quân: “Không sao, đợi bà nội cho em lại trả anh sau.”
Tiểu Lĩnh: “Được rồi.”
Ghi nợ cũng không sao, tóm lại vẫn tốt hơn là bị mẹ dày vò.
Quả nhiên đợi bọn trẻ nhặt một đống cành củi về nhà đang lúc Lâm Tô Diệp tắm cho Toa Toa, hỏi trí thức Cố kể chuyện gì.
Cô phẩy tay: “Mau lên, nhân lúc còn nóng hổi viết ngay đi, đặc biệt là Tiểu Lĩnh, trí thức Cố nói con phải viết nhiều luyện nhiều vào.”
Tiểu Lĩnh: “!”
Cậu bé lập tức nhìn Đại Quân với ánh mắt cầu cứu.
Đại Quân: “Mẹ, trí thức Cố kiến nghị bọn con viết thư cho cha trước.”
Lâm Tô Diệp vừa nghe cảm thấy cũng đúng, dựa theo ý tứ của Cố Mạnh Chiêu thì đó là một mũi tên trúng hai con chim nhạn, vừa có thể bồi dưỡng tình cảm cha con, vừa có thể rèn luyện bản lĩnh viết chữ và nói chuyện của đám trẻ.
Trong mơ Tiết Minh Dực bận rộn công việc thiếu liên lạc mật thiết với các con, lũ trẻ không thân thiết với anh, anh cũng không biết nên dạy con thế nào, cha con càng ngày càng xa lạ.
Bây giờ phải cho bọn họ thân thiết hơn.
Cô cũng không rối rắm chuyện Cố Mạnh Chiêu thua bởi hai đứa nhỏ mà chỉ coi như quà gặp mặt mà anh ta cho tụi trẻ, nghĩ ngợi qua vài ngày nữa lại tặng cho anh ta một ít đồ ăn làm quà đáp lễ.
Ôi chao, tìm được một người thầy tốt thật là quá khỏe.
Tinh thần căng thẳng của cô cũng thả lỏng hơn không ít.
Ăn xong cơm tối, cô ôm con gái chỉ huy hai đứa con trai viết thư.
Bà Tiết ở một bên loạt soạt loạt soạt khâu đế giày, vội làm giày cho hai đứa cháu trai.
Lâm Tô Diệp không cho cô út ra ngoài kiếm củi nữa, cô út ở bên cạnh tay không bóp hạt óc chó, nhét thịt ruột cho hai đứa cháu trai ăn.
Hạt óc chó là năm ngoái nhà mẹ Lâm Tô Diệp gửi tới, vốn định giữ lại đến tết tiếp khách, nhưng bây giờ cô cảm thấy con cái quan trọng hơn, lấy ra cho bọn trẻ bổ não.
Đại Quân là tổng biên tập.
Tiểu Lĩnh ở một bên nhảy lên nhảy xuống: “Mẹ ơi, mẹ tìm người viết thư tốn bao nhiêu tiền thế, có cho Đại Quân không ạ?”
Lâm Tô Diệp: “Anh con còn không cần, con ở đây lải nhải cái gì, cho con một trận con có muốn không?”
Tiểu Lĩnh thè lưỡi, cậu bé cũng chỉ thử chút thôi, cho tiền thì coi như trả nợ cho anh trai.
Đại Quân viết cho cha xong trước, sau đó bắt đầu thuật lại ý của Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Trong nhà mọi thứ đều ổn, chân của bà nội không phải vấn đề lớn, hai đứa con cũng không còn trốn học nữa, lên lớp cũng nghiêm túc nghe giảng… anh cũng chú ý sức khỏe hơn…”
Đại Quân tự chủ trương lược bớt chuyện trốn học, đổi thành mẹ ruột theo lên lớp nhìn chằm chằm Tiểu Lĩnh đi học, cũng bắt đầu học biết chữ, cả chuyện đánh cờ với Cố Mạnh Chiêu và kể chuyện xưa cũng viết xuống luôn.
Lâm Tô Diệp cúi đầu nhìn, thấy chữ của cậu bé không ít, bên trong có phiên âm, còn có rất nhiều chữ mà cô không biết, cô kêu Tiểu Lĩnh cũng viết vài câu.
Tiểu Lĩnh sáp qua hì hục viết mãi mới được một câu, còn xóa vài chữ, lập tức khiến giấy thư đen đi một mảng.
Đại Quân: “…!” Mặt cũng đen đi.
Lâm Tô Diệp vội vàng ngăn lại, nói với vẻ ghét bỏ: “Đừng chùi nữa, lấy một tờ khác tự mình viết đi.”
Chùi hỏng còn phải viết lại, với trình độ của cô cũng không viết nổi thư, chỉ có thể dựa vào Đại Quân, đứa trẻ này có tâm nhãn chắc chắn sẽ đòi tiền.
Cô vô cùng cảm thán trước tính mê tiền và keo kiệt của Đại Quân, Tiểu Lĩnh nhảy lên nhảy xuống đòi tiền chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến cậu bé.
Tiểu Lĩnh không phục: “Con viết đen đó, mẹ còn chẳng biết viết, không tin mẹ tự viết một câu đi!”
Lâm Tô Diệp: “…” Cô thật sự không viết nổi một câu nào, cô mới học có vài ngày thôi, cô đáp với vẻ tức giận: “Con cũng thật có bản lĩnh, đi so với một người phụ nữ không có văn hóa như mẹ, sao con không so với anh trai của con đi.”
Tiểu Lĩnh: “Trí thức Cố không kêu mẹ khen con nhiều vào sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đợi con có chỗ để mẹ khen thì mẹ sẽ khen, khen từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.”
Cô chỉ vào khung cửa, ở đó có cọc đo chiều cao mà Tiết Minh Dực làm: “Đều qua đó đo chiều cao đi, nói cho cha các con biết.”
Toa Toa cũng chạy đi đo, cô bé cố gắng nhón mũi chân để mình cao hơn.
Đại Quân viết chiều cao của ba người lên, Tiểu Lĩnh vô cùng cố chấp nói ra sự thật mình cao hơn Đại Quân hai phân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất