Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 39: Nhớ Mãi
Lâm Tô Diệp lại chưa về nhà, cô đi ra phía sau thôn nhặt ít củi, lại đi tới vườn rau nhỏ nhà mình hái rau chân vịt qua đông về, để lâu hơn rau sẽ già.
Buổi trưa cô về nhà nấu cơm, mẹ chồng dẫn Toa Toa đi tới nhà chị em dâu may vá nói huyên thuyên, giờ không có ở nhà.
Cô vừa nhóm lửa vặt rau chân vịt, vừa học thuộc phiên âm và nét bút thuận, lại khoa tay múa chân những thứ nhìn thấy trước mặt viết như thế nào.
Rau chân vịt, bó củi, nhóm lửa, nồi và bếp, giường đất, khói…
Rất nhiều chữ thường dùng cô đều không biết!
Ôi, học hành thật sự không phải chuyện đơn giản, nhìn xem Đại Quân học dễ dàng như vậy còn Tiểu Lĩnh thì học đến gãi đầu sột soạt, cô còn trách thằng bé không nghiêm túc, nhưng đến phiên mình cũng không học tốt được bao nhiêu.
Chẳng trách người ta nói tuổi gì làm việc đó, lúc nhỏ đầu óc tốt, lực ghi nhớ tốt học cũng nhanh, lúc này quên còn nhanh hơn.
Tuy rằng mình học chậm nhưng cô lại không hề nản chí, lúc nhỏ bà nội thường nói người ngốc cũng không sao, chỉ sợ lười không chịu chăm chỉ. Chỉ cần siêng năng học hành đều có thể làm đến cấp độ của người bình thường.
Nói đến cũng may mà Tiết Minh Dực kiếm tiền nhiều không cần cô nuôi gia đình sống tạm qua ngày, bằng không cô nào có sức học hành?
Nghĩ đến Tiết Minh Dực là cô không khỏi có hơi xuất thần, tuy rằng anh không thích cô bao nhiêu nhưng trách nhiệm nên làm vẫn sẽ làm rất đến nơi đến chốn.
Đang bận thì Lâm Uyển Lệ tới.
Nhìn thấy cô ta tới, mí mắt của Lâm Tô Diệp nhảy lên, chỉ sợ cô ta thật sự là sao chổi của mình, nhưng bận rộn cả buổi trưa cô cũng tỉnh táo hơn. Cô không thể buộc chân cô ta được, cho dù mắng một trận trở mặt nhưng Lâm Uyển Lệ muốn tới đả kích mình cũng là chuyện không có cách nào khác.
Nếu đã đụng mặt vậy cũng không thể trách, vẫn đừng trốn nữa thì hơn.
Từ nhỏ bà nội đã dạy cô gặp phải vấn đề không thể trốn, cháu càng trốn thì vấn đề càng khó giải quyết, cháu vả một cái là vấn đề đó sẽ rụt cổ, sau đó cháu có thể nghĩ cách giải quyết.
Năm đó cô đã giải quyết chuyện hôn nhân của mình như vậy, bây giờ cô cũng có thể giải quyết bi kịch tương lai như thế.
Từ nhỏ khung xương của Lâm Tô Diệp đã yếu, theo bà nội ở nhà tô hoa văn cắt giấy làm việc nhà, sau này bà nội qua đời, cha mẹ và các anh chiều cô cũng không cần cô ra đồng. Vì sinh ra da mềm thịt non cực kỳ xinh đẹp, từ nhỏ thanh niên thích cô đã rất nhiều, cha mẹ cho rằng con gái không tìm được đối tượng.
Nhưng thật ra quyền lên tiếng trong chuyện kết hôn ở nông thôn đều nằm trong tay mẹ chồng, rất nhiều người cảm thấy Lâm Tô Diệp quá xinh đẹp dễ rước phải thị phi, lại ghét bỏ cô quá yếu ớt không thể làm việc.
Hiển nhiên cũng sẽ có gia đình tốt không để ý chuyện này, con trai thích thì lấy cho anh ta một cô vợ vừa ý, vợ chồng trẻ sống một đời hòa thuận cũng rất tốt.
Ai biết lại bắt đầu có người thề thốt tung tin Lâm Tô Diệp quá yếu không thể sinh đẻ, những bà mẹ chồng vừa nghe cảm thấy không làm việc còn được, nhưng không thể sinh thì không được, tất cả lập tức đánh trống lùi hết, cho nên con đường làm mai của Lâm Tô Diệp rất khúc khuỷu.
Bị làm rối mấy đám hỏi, mẹ Lâm quyết tâm tìm một gia đình thành phố cho con gái, trực tiếp làm công ăn lương không cần trồng trọt, hiển nhiên cũng sẽ không bị người ghét bỏ.
Chín năm trước Lâm Tô Diệp quen một đối tượng ở huyện ăn cơm nhà nước, tên là Liên Thắng Lợi. Liên Thắng Lợi vừa nhìn thấy cô đã yêu, không phải cô thì không cưới, ai ngờ lại bị Lâm Uyển Lệ dựa vào quan hệ phá đám.
Cha mẹ nhà họ Lâm tức khủng khiếp, muốn dẫn hai đứa con trai đi tìm cha mẹ Lâm Uyển Lệ đòi lại công bằng, nhưng lại bị Lâm Tô Diệp cản lại.
Lâm Tô Diệp cũng không có tình cảm gì với Liên Thắng Lợi hết mà chỉ coi là một đối tượng xem mắt phù hợp mà thôi, có thể bị cạy đi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, hơn nữa còn nói là bản thân bên nam thay đổi ý định cưới Lâm Uyển Lệ đã tìm bên nhà nữ ồn ào cũng đòi hạ giá khiến người chê cười.
Mùa xuân năm sau cô nắm được cơ hội gả cho Tiết Minh Dực càng có triển vọng hơn, hiển nhiên càng không coi Liên Thắng Lợi là vấn đề to tát gì, nhưng thù oán của cô và Lâm Uyển Lệ cũng kết từ đây.
Cô và Lâm Uyển Lệ đã hai năm không qua lại.
Sau này Trương Mật Mật gả qua đây, ngày nào Lâm Uyển Lệ cũng chạy qua bên này, mấy lần chủ động tới cửa xin lỗi Lâm Tô Diệp tha thứ vì ngày trước cô ta non dại, đừng trách em rể các loại.
Lâm Tô Diệp từ nhỏ được bà nội dạy dỗ làm người phải hào phóng, phải sống cuộc sống của mình thật tốt, chuyện không hay không cần thiết phải nhớ mãi.
Buổi trưa cô về nhà nấu cơm, mẹ chồng dẫn Toa Toa đi tới nhà chị em dâu may vá nói huyên thuyên, giờ không có ở nhà.
Cô vừa nhóm lửa vặt rau chân vịt, vừa học thuộc phiên âm và nét bút thuận, lại khoa tay múa chân những thứ nhìn thấy trước mặt viết như thế nào.
Rau chân vịt, bó củi, nhóm lửa, nồi và bếp, giường đất, khói…
Rất nhiều chữ thường dùng cô đều không biết!
Ôi, học hành thật sự không phải chuyện đơn giản, nhìn xem Đại Quân học dễ dàng như vậy còn Tiểu Lĩnh thì học đến gãi đầu sột soạt, cô còn trách thằng bé không nghiêm túc, nhưng đến phiên mình cũng không học tốt được bao nhiêu.
Chẳng trách người ta nói tuổi gì làm việc đó, lúc nhỏ đầu óc tốt, lực ghi nhớ tốt học cũng nhanh, lúc này quên còn nhanh hơn.
Tuy rằng mình học chậm nhưng cô lại không hề nản chí, lúc nhỏ bà nội thường nói người ngốc cũng không sao, chỉ sợ lười không chịu chăm chỉ. Chỉ cần siêng năng học hành đều có thể làm đến cấp độ của người bình thường.
Nói đến cũng may mà Tiết Minh Dực kiếm tiền nhiều không cần cô nuôi gia đình sống tạm qua ngày, bằng không cô nào có sức học hành?
Nghĩ đến Tiết Minh Dực là cô không khỏi có hơi xuất thần, tuy rằng anh không thích cô bao nhiêu nhưng trách nhiệm nên làm vẫn sẽ làm rất đến nơi đến chốn.
Đang bận thì Lâm Uyển Lệ tới.
Nhìn thấy cô ta tới, mí mắt của Lâm Tô Diệp nhảy lên, chỉ sợ cô ta thật sự là sao chổi của mình, nhưng bận rộn cả buổi trưa cô cũng tỉnh táo hơn. Cô không thể buộc chân cô ta được, cho dù mắng một trận trở mặt nhưng Lâm Uyển Lệ muốn tới đả kích mình cũng là chuyện không có cách nào khác.
Nếu đã đụng mặt vậy cũng không thể trách, vẫn đừng trốn nữa thì hơn.
Từ nhỏ bà nội đã dạy cô gặp phải vấn đề không thể trốn, cháu càng trốn thì vấn đề càng khó giải quyết, cháu vả một cái là vấn đề đó sẽ rụt cổ, sau đó cháu có thể nghĩ cách giải quyết.
Năm đó cô đã giải quyết chuyện hôn nhân của mình như vậy, bây giờ cô cũng có thể giải quyết bi kịch tương lai như thế.
Từ nhỏ khung xương của Lâm Tô Diệp đã yếu, theo bà nội ở nhà tô hoa văn cắt giấy làm việc nhà, sau này bà nội qua đời, cha mẹ và các anh chiều cô cũng không cần cô ra đồng. Vì sinh ra da mềm thịt non cực kỳ xinh đẹp, từ nhỏ thanh niên thích cô đã rất nhiều, cha mẹ cho rằng con gái không tìm được đối tượng.
Nhưng thật ra quyền lên tiếng trong chuyện kết hôn ở nông thôn đều nằm trong tay mẹ chồng, rất nhiều người cảm thấy Lâm Tô Diệp quá xinh đẹp dễ rước phải thị phi, lại ghét bỏ cô quá yếu ớt không thể làm việc.
Hiển nhiên cũng sẽ có gia đình tốt không để ý chuyện này, con trai thích thì lấy cho anh ta một cô vợ vừa ý, vợ chồng trẻ sống một đời hòa thuận cũng rất tốt.
Ai biết lại bắt đầu có người thề thốt tung tin Lâm Tô Diệp quá yếu không thể sinh đẻ, những bà mẹ chồng vừa nghe cảm thấy không làm việc còn được, nhưng không thể sinh thì không được, tất cả lập tức đánh trống lùi hết, cho nên con đường làm mai của Lâm Tô Diệp rất khúc khuỷu.
Bị làm rối mấy đám hỏi, mẹ Lâm quyết tâm tìm một gia đình thành phố cho con gái, trực tiếp làm công ăn lương không cần trồng trọt, hiển nhiên cũng sẽ không bị người ghét bỏ.
Chín năm trước Lâm Tô Diệp quen một đối tượng ở huyện ăn cơm nhà nước, tên là Liên Thắng Lợi. Liên Thắng Lợi vừa nhìn thấy cô đã yêu, không phải cô thì không cưới, ai ngờ lại bị Lâm Uyển Lệ dựa vào quan hệ phá đám.
Cha mẹ nhà họ Lâm tức khủng khiếp, muốn dẫn hai đứa con trai đi tìm cha mẹ Lâm Uyển Lệ đòi lại công bằng, nhưng lại bị Lâm Tô Diệp cản lại.
Lâm Tô Diệp cũng không có tình cảm gì với Liên Thắng Lợi hết mà chỉ coi là một đối tượng xem mắt phù hợp mà thôi, có thể bị cạy đi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, hơn nữa còn nói là bản thân bên nam thay đổi ý định cưới Lâm Uyển Lệ đã tìm bên nhà nữ ồn ào cũng đòi hạ giá khiến người chê cười.
Mùa xuân năm sau cô nắm được cơ hội gả cho Tiết Minh Dực càng có triển vọng hơn, hiển nhiên càng không coi Liên Thắng Lợi là vấn đề to tát gì, nhưng thù oán của cô và Lâm Uyển Lệ cũng kết từ đây.
Cô và Lâm Uyển Lệ đã hai năm không qua lại.
Sau này Trương Mật Mật gả qua đây, ngày nào Lâm Uyển Lệ cũng chạy qua bên này, mấy lần chủ động tới cửa xin lỗi Lâm Tô Diệp tha thứ vì ngày trước cô ta non dại, đừng trách em rể các loại.
Lâm Tô Diệp từ nhỏ được bà nội dạy dỗ làm người phải hào phóng, phải sống cuộc sống của mình thật tốt, chuyện không hay không cần thiết phải nhớ mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất