Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 4: Gọi Điện

Trước Sau
Tiết Minh Dực xưa nay lạnh lùng trầm tĩnh, chuyện có to bằng trời cũng không thấy anh hoang mang chút nào, đầu năm ngoái cha anh bệnh nặng trong nhà cũng viết thư nói, nhưng đến một khắc cuối cùng mới gửi điện báo kêu anh về nhà gặp mặt lần cuối, cho nên hôm nay gọi điện mới thấy hơi kỳ quái.

Dáng người của anh cao lớn, gương mặt lạnh lùng, khí thế quá mức sắc bén sẽ khiến người ta bỏ qua dung mạo anh tuấn của anh, làm lính nữ thông tin liên lạc đối diện cũng không dám trộm đánh giá anh quá lâu.

Đợi một lúc điện thoại cuối cùng cũng nối máy, phía đối diện có người cầm máy, một người đàn ông alo alo hai tiếng rồi lại gọi “Vợ Minh Dực, điện thoại nối rồi.”

Tiết Minh Dực: “?”

Vậy mà vợ lại gọi điện cho anh, có chuyện gì gấp sao?

Anh nắm ống nghe, thả cho giọng điệu dịu đi theo bản năng: “Alo, là anh đây.”

Anh tự cho rằng giọng điệu của mình dịu dàng nhưng lại dọa cho lính nữ đối diện giật này mình, mẹ ơi, đoàn trưởng Tiết thật đáng sợ quá, nói chuyện điện thoại với vợ mình mà cũng lạnh nhạt như vậy, xem ra tình cảm vợ chồng không tốt cho lắm?

Lâm Tô Diệp ở đối diện hai tay dùng sức nắm ống nghe, khẩn trương như ôm lựu đạn, nhiệt huyết sục sôi mà mình nghĩ là một chuyện còn muốn chửi mắng người lại là một chuyện khác.

Cô không dám chửi Tiết Minh Dực!

Cô không có lá gan đó.

Tiết Minh Dực ở phía đối diện im lặng đợi cô mở miệng.

Lâm Tô Diệp thử hỏi: “Alo?”



Giọng nói quá nhỏ, sau khi chuyển tiếp nhiều lần đến được chỗ Tiết Minh Dực đã gần như không nghe thấy nữa.

Anh xuất thân là lính trinh sát nên năm giác quan vô cùng nhạy bén, rốt cuộc cũng nghe được: “Là anh đây, có chuyện gì sao?”

Lâm Tô Diệp lập tức không biết nên nói thế nào mới phải.

Cô muốn gọi điện để chứng thực tính thật giả của giấc mơ, muốn hỏi có phải anh vừa mới diễn tập liên hợp giữa không quân và lục quân và lấy được tiền thưởng hạng nhất hay không? Lúc này lại bị giọng điệu lạnh nhạt của Tiết Minh Dực dọa cho giật mình, lập tức lấy lại bình tĩnh, cô không thể hỏi như vậy, hỏi như vậy không phải sẽ làm hỏng chuyện hay sao?

Nếu như Tiết Minh Dực hỏi cô làm sao biết được? Vậy cô phải trả lời thế nào?

Tiết Minh Dực không đợi được câu trả lời của cô, hơi nhíu mày: “Hửm?”

Lâm Tô Diệp buột miệng hỏi: “Lúc trước kết hôn, sính lễ mà anh hứa cho em khi nào mới cho?”

Tiết Minh Dực hơi nhướn mày: “Em muốn thứ gì?”

Lúc đầu khi kết hôn khá vội vàng, Tiết Minh Dực nói ba vật quan trọng lúc kết hôn chỉ có thể chuẩn bị cho cô một thứ rồi kêu cô chọn, nhưng khi ấy cô lại xấu hổ nói không cần.

Bởi vì thôn quê kết hôn có mười đồng sính lễ để may hai bộ quần áo sau này cũng đã tốt lắm rồi, rất ít người chuẩn bị thêm thứ khác, ba thứ quan trọng khi kết hôn là sự chú trọng của người thành phố, chứ người thôn quê không đến mức đó.

Lúc đầu Tiết Minh Dực không kịp mua, sau này lần lượt sắm thêm đồng hồ, xe đạp, radio cho nhà rất tốn pin, trong nhà không có điện nên Lâm Tô Diệp không muốn đòi hỏi.



Lâm Tô Diệp: “Máy may.”

Cô sợ Tiết Minh Dực chê cô cố tình gây sự: “Bây giờ người trẻ tuổi kết hôn đều muốn có máy may, may quần áo không cần dùng tay khâu nữa, vừa bớt việc vừa nhanh, em cũng muốn.”

Phía đối diện không trả lời ngay lập tức, Lâm Tô Diệp sợ anh không đồng ý, còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh truyền qua dây điện thoại vào lỗ tai cô: “Được, anh mua cho em.”

Lâm Tô Diệp lập tức siết chặt ống nghe, anh có tiền! Anh thật sự lấy được tiền thưởng rồi?

Cô thuận thế hỏi: “… Anh có tiền sao? Không phải tiền lương và trợ cấp đều gửi về hết sao?”

Tiết Minh Dực: “Lần này diễn tập lấy được tiền thưởng.”

Trong lòng Lâm Tô Diệp căng thẳng, giống y như trong giấc mơ, giấc mơ đó là thật rồi!

Cô nuốt nước miếng, trong đầu lập tức lóe lên một vài hình ảnh mình chết đuối, công việc của anh bận rộn, con cái lớn lên lệch lạc, trái tim cũng treo lên.

Không được, cô phải nghĩ cách khiến anh để ý đến gia đình nhiều hơn, cô quên cả xấu hổ, buột miệng bảo: “Anh giỏi quá, em sẽ kêu các con học hỏi anh!”

Cô phải khiến anh quan tâm đến các con hơn, để các con biết cha nhớ bọn trẻ, để anh biết các con cũng nhớ anh.

Tiết Minh Dực nghe được mà cong khóe môi, nữ binh lính đối diện lén nhìn anh lập tức huých đồng đội ở bên cạnh, Diêm Vương Tiết đang cười kìa!

Trong quân đội bọn họ lưu truyền rất nhiều chuyện xưa về Tiết Minh Dực, bất cứ khi nào có hoạt động huấn luyện quân sự dã ngoại và diễn tập quân sự, đều sẽ có người bị anh hành hạ đến mặt xám mày tro, có người còn lén lút đặt cho anh cái tên là Diêm Vương Tiết, hy vọng lúc diễn tập hay đối luyện tuyệt đối đừng đụng phải anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau