Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 44: Cặp Sách
Bà Tiết vui sướng ồn ào: “Lần này tốt rồi, sau này may quần áo cho cháu trai không cần dùng kim thô chỉ lớn nữa, máy may làm đẹp hơn.”
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp lại nặng nề: “Mẹ, hai đứa nó đâu? Trốn học rồi sao?”
Bà Tiết sợ đến mức vội xua tay: “Sao có thể thế được!”
Khi bà ta đi tìm hai bé trai lại gặp được học sinh đi học ở trong thôn, đặc biệt hỏi một câu, nói hai bé tai mang theo cơm trưa nên không về nhà.
Bà Tiết vô cùng hoảng hốt, hai đứa nó không mang cơm trưa, sẽ không phải trốn học đấy chứ?
Bà ta đích thân chạy tới trường tiểu học tìm hai bé trai, hóa ra hôm nay Cố Mạnh Chiêu đi vào huyện học kiến thức với bác sĩ thú y phải ngày mai mới về, hai bé trai mang bánh đi làm cơm trưa, vất vả lắm mẹ ruột không có ở đây hiển nhiên buổi trưa bọn trẻ muốn vui vẻ một phen, nên ăn bánh không về nhà nữa.
Lâm Tô Diệp hừ lạnh: “Cũng không thèm nhờ người nói với nhà một tiếng, không biết trong nhà lo lắng sao?”
Bà Tiết: “Cũng không sao cả.” Nói xong lại bảo: “Tôi nói với cô là được rồi, buổi tối đừng mắng hai đứa nó, tôi mắng thay cô.”
Lâm Tô Diệp chẳng thèm tin, mắng? Chỉ sợ còn muốn cho hai xu tiền mua đồ ăn vặt thì có.
Cô cũng không quản nhiều, ngược lại chỉ cần không trốn học là được.
Trong nhà có máy may, cô nhanh chóng thử xem.
Trước đây cô từng giẫm máy may ở nhà đội trưởng, dùng rất trơn tru nên bây giờ dùng của nhà mình cũng không cần phải học mới nữa.
Cô ngay lập tức tìm hai cái áo khoác ngắn của cô út và mình ra, phần khuỷu tay đã may không biết bao nhiêu lần, giờ vá vào tiếp cũng không tiện mặc, nên cô cắt tay áo làm thành áo sát nách, của cô còn đỡ chút chứ cô út làm việc, bả vai mài rất nhanh đã không thể mặc được nữa.
Cô muốn sửa thành áo khoác cho Toa Toa.
Cô gái nhỏ đi đường bắt đầu nhanh nhẹn, trời ấm phải chơi trên đất nhiều hơn, có áo khoác và quần bo ống cũng tiện giặt hơn.
Bà Tiết nhìn mà bĩu môi: “Sao không may cặp sách cho cháu trai tôi trước?”
Đến bây giờ hai bé trai vẫn còn dùng chung một cái cặp.
Năm ngoái đi học Lâm Tô Diệp nói lớp một ít sách cũng không cần đựng bao nhiêu thứ nên kêu hai đứa nhỏ dùng chung một cái cặp và một hộp bút, hai bé trai luân phiên đeo.
Đại Quân còn dễ nói nhưng cái điệu đó của Tiểu Lĩnh chỉ mới hơn nửa năm đã biến cặp sách trông chẳng ra làm sao.
Đại Quân thích sạch sẽ, nhìn thấy cái cặp sách bẩn thỉu đó là không yêu thương nổi, mỗi lần đến phiên cậu bé đeo đều rất ghét bỏ, vẫn luôn muốn có một cái cặp sách mới.
Lâm Tô Diệp: “Chỉ có thể làm một cái mới, vậy hai đứa nó ai dùng cái cũ đây, mẹ nói với hai đứa nó đi.”
Bà Tiết nôn nóng: “Cô nói cô xem, đối xử với con gái và cô út thì hào phóng như vậy, sao đối xử với hai đứa con trai lại keo kiệt như thế?”
Trong nhà có chút vải là sắp xếp may quần áo cho cô út, cô ấy cũng chưa gả đi, làm nhiều quần áo như vậy có ích gì?
Lâm Tô Diệp không tranh luận với bà ta mà một mực giẫm máy may lạch cạch lạch cạch: “Mẹ thích thì làm đi.”
Bà Tiết: “…” Đừng tưởng tôi không biết nhé! Bà ta hừ một tiếng: “Vậy cặp sách cũ tôi dùng, cô làm một cái mới đi.”
Lâm Tô Diệp: “Không có vải, phiếu vải mẹ cho nhà thằng ba mượn đã lấy về chưa?”
Tiền có khả năng không thiếu nhưng phiếu vải lại rất thiếu.
Bà Tiết lại héo úa, bà ta sợ Lâm Tô Diệp mượn đề tài để nói chuyện của mình nên mau chóng đi nấu cám heo.
Buổi tối hai đứa trẻ về nhà khá muộn.
Đại Quân chậm rì rì còn Tiểu Lĩnh thì đầu đầy mồ hôi.
Lâm Tô Diệp: “Hai đứa chạy ra ngoài chơi sao?”
Đại Quân vừa định nói là chơi đá bóng ở sân thể dục của trường với lớp trên, nhưng Tiểu Lĩnh đã giành lời: “Đi tới chỗ trí thức Cố đó, mẹ ơi có phải trí nhớ của mẹ không tốt không, ngày nào bọn con…”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé với vẻ cạn lời.
Toa Toa ngửa đầu nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tô Diệp không tốt, lập tức siết nắm tay, giậm chân: “Hừ!” Dùng vẻ mặt mới học được để dọa anh trai.
Tiểu Lĩnh thật sự giật thót một cái.
Bà Tiết ở bên cạnh ra sức nhắc nhở, trí thức Cố đi vào huyện còn chưa về đâu, cháu nghĩ cái gì vậy?
Tiểu Lĩnh: “…”
Đại Quân: “Bọn con đi đá bóng.”
Lâm Tô Diệp tò mò: “Con cũng đi sao?”
Đại Quân gật đầu.
Lâm Tô Diệp có hơi khó hiểu, trước đây con trai lớn không thích vận động mạnh, hôm nay ngược lại có hơi khác.
Cô rất hài lòng về việc này, không truy cứu nữa mà kêu bọn trẻ nhanh chóng rửa tay ăn cơm.
Bà Tiết lại ở chỗ đó càm ràm Lâm Tô Diệp không lễ phép, mất mặt, rất nhanh hai đứa con trai cũng biết chuyện Lâm Uyển Lệ qua đây.
Đại Quân: “Bà, dì họ đó không tốt, sau này đừng để ý đến cô ta nữa.”
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp lại nặng nề: “Mẹ, hai đứa nó đâu? Trốn học rồi sao?”
Bà Tiết sợ đến mức vội xua tay: “Sao có thể thế được!”
Khi bà ta đi tìm hai bé trai lại gặp được học sinh đi học ở trong thôn, đặc biệt hỏi một câu, nói hai bé tai mang theo cơm trưa nên không về nhà.
Bà Tiết vô cùng hoảng hốt, hai đứa nó không mang cơm trưa, sẽ không phải trốn học đấy chứ?
Bà ta đích thân chạy tới trường tiểu học tìm hai bé trai, hóa ra hôm nay Cố Mạnh Chiêu đi vào huyện học kiến thức với bác sĩ thú y phải ngày mai mới về, hai bé trai mang bánh đi làm cơm trưa, vất vả lắm mẹ ruột không có ở đây hiển nhiên buổi trưa bọn trẻ muốn vui vẻ một phen, nên ăn bánh không về nhà nữa.
Lâm Tô Diệp hừ lạnh: “Cũng không thèm nhờ người nói với nhà một tiếng, không biết trong nhà lo lắng sao?”
Bà Tiết: “Cũng không sao cả.” Nói xong lại bảo: “Tôi nói với cô là được rồi, buổi tối đừng mắng hai đứa nó, tôi mắng thay cô.”
Lâm Tô Diệp chẳng thèm tin, mắng? Chỉ sợ còn muốn cho hai xu tiền mua đồ ăn vặt thì có.
Cô cũng không quản nhiều, ngược lại chỉ cần không trốn học là được.
Trong nhà có máy may, cô nhanh chóng thử xem.
Trước đây cô từng giẫm máy may ở nhà đội trưởng, dùng rất trơn tru nên bây giờ dùng của nhà mình cũng không cần phải học mới nữa.
Cô ngay lập tức tìm hai cái áo khoác ngắn của cô út và mình ra, phần khuỷu tay đã may không biết bao nhiêu lần, giờ vá vào tiếp cũng không tiện mặc, nên cô cắt tay áo làm thành áo sát nách, của cô còn đỡ chút chứ cô út làm việc, bả vai mài rất nhanh đã không thể mặc được nữa.
Cô muốn sửa thành áo khoác cho Toa Toa.
Cô gái nhỏ đi đường bắt đầu nhanh nhẹn, trời ấm phải chơi trên đất nhiều hơn, có áo khoác và quần bo ống cũng tiện giặt hơn.
Bà Tiết nhìn mà bĩu môi: “Sao không may cặp sách cho cháu trai tôi trước?”
Đến bây giờ hai bé trai vẫn còn dùng chung một cái cặp.
Năm ngoái đi học Lâm Tô Diệp nói lớp một ít sách cũng không cần đựng bao nhiêu thứ nên kêu hai đứa nhỏ dùng chung một cái cặp và một hộp bút, hai bé trai luân phiên đeo.
Đại Quân còn dễ nói nhưng cái điệu đó của Tiểu Lĩnh chỉ mới hơn nửa năm đã biến cặp sách trông chẳng ra làm sao.
Đại Quân thích sạch sẽ, nhìn thấy cái cặp sách bẩn thỉu đó là không yêu thương nổi, mỗi lần đến phiên cậu bé đeo đều rất ghét bỏ, vẫn luôn muốn có một cái cặp sách mới.
Lâm Tô Diệp: “Chỉ có thể làm một cái mới, vậy hai đứa nó ai dùng cái cũ đây, mẹ nói với hai đứa nó đi.”
Bà Tiết nôn nóng: “Cô nói cô xem, đối xử với con gái và cô út thì hào phóng như vậy, sao đối xử với hai đứa con trai lại keo kiệt như thế?”
Trong nhà có chút vải là sắp xếp may quần áo cho cô út, cô ấy cũng chưa gả đi, làm nhiều quần áo như vậy có ích gì?
Lâm Tô Diệp không tranh luận với bà ta mà một mực giẫm máy may lạch cạch lạch cạch: “Mẹ thích thì làm đi.”
Bà Tiết: “…” Đừng tưởng tôi không biết nhé! Bà ta hừ một tiếng: “Vậy cặp sách cũ tôi dùng, cô làm một cái mới đi.”
Lâm Tô Diệp: “Không có vải, phiếu vải mẹ cho nhà thằng ba mượn đã lấy về chưa?”
Tiền có khả năng không thiếu nhưng phiếu vải lại rất thiếu.
Bà Tiết lại héo úa, bà ta sợ Lâm Tô Diệp mượn đề tài để nói chuyện của mình nên mau chóng đi nấu cám heo.
Buổi tối hai đứa trẻ về nhà khá muộn.
Đại Quân chậm rì rì còn Tiểu Lĩnh thì đầu đầy mồ hôi.
Lâm Tô Diệp: “Hai đứa chạy ra ngoài chơi sao?”
Đại Quân vừa định nói là chơi đá bóng ở sân thể dục của trường với lớp trên, nhưng Tiểu Lĩnh đã giành lời: “Đi tới chỗ trí thức Cố đó, mẹ ơi có phải trí nhớ của mẹ không tốt không, ngày nào bọn con…”
Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé với vẻ cạn lời.
Toa Toa ngửa đầu nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tô Diệp không tốt, lập tức siết nắm tay, giậm chân: “Hừ!” Dùng vẻ mặt mới học được để dọa anh trai.
Tiểu Lĩnh thật sự giật thót một cái.
Bà Tiết ở bên cạnh ra sức nhắc nhở, trí thức Cố đi vào huyện còn chưa về đâu, cháu nghĩ cái gì vậy?
Tiểu Lĩnh: “…”
Đại Quân: “Bọn con đi đá bóng.”
Lâm Tô Diệp tò mò: “Con cũng đi sao?”
Đại Quân gật đầu.
Lâm Tô Diệp có hơi khó hiểu, trước đây con trai lớn không thích vận động mạnh, hôm nay ngược lại có hơi khác.
Cô rất hài lòng về việc này, không truy cứu nữa mà kêu bọn trẻ nhanh chóng rửa tay ăn cơm.
Bà Tiết lại ở chỗ đó càm ràm Lâm Tô Diệp không lễ phép, mất mặt, rất nhanh hai đứa con trai cũng biết chuyện Lâm Uyển Lệ qua đây.
Đại Quân: “Bà, dì họ đó không tốt, sau này đừng để ý đến cô ta nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất