Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 45: Hiểu Được

Trước Sau
Tiểu Lĩnh buồn bực: “Không tốt chỗ nào? Không phải rất bình thường sao?”

Đại Quân cũng liếc xéo nhìn em trai: “Mắt em không tốt.”

Tiểu Lĩnh: “Nói vớ vẩn, mắt em rất tốt đấy nhé.”

Đợi cô út đạp xe về nhà, Lâm Tô Diệp mới dọn cơm, buổi tối đặc biệt dùng hành tây xào với ba quả trứng gà, cả gia đình ăn rất ngon miệng.

Lâm Tô Diệp vừa có máy may nên rất thích, chỉ hận không thể cả ngày may quần áo cho mình.

Buổi tối cô nói với đám trẻ hai ngày nữa cô có việc cần làm, kêu hai bé trai tự mình đi học, cô sẽ không đi cùng.

Tiểu Lĩnh nhảy cẫng lên, ôi chao, mẹ ruột không đi học cùng! Quá hạnh phúc rồi!

Cô út vung nắm đấm về phía cậu bé: “Dám trốn học, cẩn thận cô đánh cháu đó.”

Tiểu Lĩnh vội vàng kéo Đại Quân ngoan ngoãn làm bài tập về nhà.

Làm bài tập về nhà không thể rời khỏi Đại Quân được đâu.

Qua vài ngày, Lâm Tô Diệp đợi mãi mà Lâm Uyển Lệ không tới, ngược lại chồng của Lâm Uyển Lệ là Liên Thắng Lợi lại tới.



Liên Thắng Lợi có dáng người cao gầy, đeo một cặp đít chai, năm đó cũng là thanh niên trí thức có chút tài hoa, tám chín năm trước khi xem mắt Lâm Tô Diệp vẫn còn rất đẹp trai, ở huyện cũng khá nổi tiếng.

Đáng tiếc mới qua tám, chín năm như vậy mà khí chất của anh ta đã thay đổi, từ một thanh niên văn nhã đẹp trai biến thành một ông chú con buôn, không thể nhìn nổi.

Lâm Tô Diệp vừa nhìn cũng không nhận ra được, còn hỏi: “Đồng chí, anh tìm ai?”

Liên Thắng Lợi thấy Lâm Tô Diệp càng nở nang và xinh đẹp hơn tước, không thấy một chút vết tích của gió sương gì, nỗi tiếc nuối trong lòng đó ôi… Anh ta miễn cưỡng cười bảo: “Tô Diệp, là anh, Thắng Lợi đây.”

Lâm Tô Diệp nhướn mày: “Ồ, là em rể à, cậu có chuyện gì sao?”

Cô hoàn toàn không muốn mời Liên Thắng Lợi vào nhà nói chuyện, nói luôn ở trong ngõ đi.

Liên Thắng Lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Tô Diệp không chớp mắt, năm đó vừa liếc mắt thấy cô đã yêu ngay, nhều năm như vậy anh ta vẫn chưa từng quên cô dù chỉ một khắc, ngược lại vì không được ở bên cô mà càng ngày càng yêu cô, khắc cô thật sâu vào trong đầu mình.

Anh ta lén viết rất nhiều thư tình cho cô nhưng ngay cả một bài cũng không dám tiết lộ.

Anh ta đẩy kính mắt: “Đi ngang qua nhớ ra em ở đây nên vào đây xin ngụm nước.”

Lâm Tô Diệp mang vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Thật ngại quá, trong nhà không có đàn ông không tiện mời cậu vào trong, cậu đi tới nhà khác tìm nước uống đi.”

Nói xong cô quay người định vào nhà.

“Tô Diệp!” Liên Thắng Lợi kiềm chế dục vọng trong lòng, thậm chí còn duỗi tay định túm cánh tay cô, nhưng ngại vì ngoài ngõ có người đi qua đi lại cuối cùng vẫn không dám.



Lâm Tô Diệp trừng mắt nhìn anh ta: “Làm phiền cậu gọi tôi là chị họ.”

Tô Diệp Tô Diệp, là tên để cậu gọi sao?

Liên Thắng Lợi phủi bụi trên mũi, ngọn lửa tình cảm mãnh liệt bùng lên trong ngực lập tức bị dập tắt hơn nửa.

Anh ta càng ngày càng không thể chịu được Lâm Uyển Lệ, tuy rằng tên của cô ta là Uyển Lệ nhưng người lại thô tục không chịu được, không văn nhã được bao nhiêu lại còn không có dung mạo, hoàn toàn là một người đàn bà quê mùa!

Anh ta mơ mộng xa vời nếu như Lâm Tô Diệp vẫn còn một chút lưu luyến đối với anh ta vậy ngọn lửa tình cảm mãnh liệt này của anh ta có thể cháy đến tận trời, cho dù bản thân mình bị đốt thành tro cũng không sao cả. Nhưng bây giờ Lâm Tô Diệp lại lạnh lùng khiến anh ta có hơi sợ hãi. Cô chính là vợ quân nhân, nếu như vu cho anh ta tội lưu manh vậy tương lai của anh ta sẽ chấm hết mất.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, muốn đoán xem cô vì tức giận chuyện năm đó cho nên muốn từ chối không đón tiếp hay là thật sự không có ý tứ với mình.

Anh ta không chịu thừa nhận Lâm Tô Diệp không có ý đó với anh ta, anh ta nghiêng về phía Lâm Tô Diệp hận mình cho nên cố tình lạnh nhạt như vậy với mình, nếu như mình tỏ tình và nhận sai với cô, có khả năng mới đầu cô sẽ tức giận nổi nóng nhưng dần dần cũng sẽ… thừa nhận mình vẫn còn thích anh ta.

Anh ta hoàn toàn không ngờ từ sau khi xem mắt người ta đã không còn nhìn thẳng vào anh ta nữa rồi, chứng tỏ rõ ràng mình không có ý đó với anh ta, nhưng anh ta lại đắm chìm trong suy đoán của mình không có cách nào tự thoát ra được.

Trước đây cũng không đến mức như vậy, sự thật kết hôn được tám năm rồi anh ta đã không thể chịu nổi Lâm Uyển Lệ được nữa, ngoại trừ chán ghét ra cũng không có một chút tình cảm nào cả.

Anh ta không thể kiềm chế được muốn làm chút gì đó kích tình.

Anh ta nghĩ mình truyền tín hiệu cho Lâm Tô Diệp như vậy chắc hẳn cô có thể hiểu được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau