Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 50: Thèm Thuồng À
Lúc đầu Lâm Tô Diệp không biết, sau này mẹ Lâm nghe người trong thôn nói chính là mẹ của Trương Mật Mật nói với mẹ chồng đã nhìn trúng Lâm Tô Diệp rằng cô yếu ớt, hết ăn lại nằm không chịu làm việc, chỉ biết ăn diện, không thể sinh con.
Mẹ Lâm đi tìm mẹ Trương lý luận, mẹ Trương nói mình không đặt điều mà chỉ nói Lâm Tô Diệp yếu ớt không biết làm việc, đây là sự thật chứ cũng không nói không dễ sinh đẻ gì, là cô trời sinh yếu ớt vô lực như vậy hiển nhiên mẹ chồng người ta sẽ không muốn một người không dễ sinh đẻ như cô rồi.
Tuy rằng mẹ Trương giở trò xấu cố tình nhắc nhở người khác nhưng cũng không thể nói người khác nghĩ nhiều là không hay, mẹ Lâm chỉ có thể tự mình tức giận, cuối cùng không còn qua lại với nhà họ Trương nữa.
Sau này Lâm Tô Diệp gả tới Tiết Gia Đồn, năm sau Lâm Uyển Lệ giới thiệu cho Trương Mật Mật gả qua đây, chỉ đáng tiếc gả cho một người đàn ông không biết làm việc cho lắm.
Trương Mật Mật bị Lâm Tô Diệp châm chọc khiến sắc mặt khó coi nhưng cũng không tiện nói thêm gì cả.
Lâm Tô Diệp nói vài câu với Dương Thúy Hoa: “Các cô cũng thật sự ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy, tình cảm giữa tôi và Tiết Minh Dực tốt như vậy, anh ấy có tiền thì gửi về cho tôi tiêu, vừa mới mua một cái máy may cho tôi nữa, sao thế, cô thèm thuồng à?”
Người không có hiềm khích với Lâm Tô Diệp nhanh chóng tản ra, chỉ có Dương Thúy Hoa và Trương Mật Mật còn đứng ở đó rất xấu hổ.
Người mua đồ ở xung quanh và những nhân viên quầy khác cũng không nhịn được mà nhìn qua.
Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm vào Dương Thúy Hoa, vì người bên cạnh mua đồ đông đúc ồn ào như cái chợ vỡ nên cô chỉ có thể lớn tiếng nói: “Tôi biết cô, có phải năm đó cô muốn gả cho Tiết Minh Dực nhưng anh ấy không nhìn trúng cô phải không?”
Mặt của Dương Thúy Hoa lập tức như nhuộm thuốc màu biến hóa đa dạng đủ mọi màu sắc, cô ta nổi giận nói: “Cô nói lung tung cái gì?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Vậy cô nói lung tung cái gì? Văn công nữ gì?”
Dương Thúy Hoa tức tối đáp: “Tôi nói thì đã làm sao, trong bộ đội có nữ văn công rất xinh đẹp, Tiết Minh Dực có khả năng thích người ta, cô nói Tiết Minh Dực đối xử tốt với cô vậy sao không cho cô đi tòng quân?”
Hừ, đã không có thể diện vu vạ cho người ta phải lấy cô, sao mặt của cô lại dày như vậy? Thật làm mất mặt phụ nữ.
Lâm Tô Diệp: “Là tôi không muốn đi nhé, tòng quân có gì tốt, quá buồn chán. Ngược lại là cô, đã gả cho người khác rồi lại luôn nhớ thương người đàn ông đã không nhìn trúng mình làm gì? Đó là chồng tôi!”
Dương Thúy Hoa: “Tôi không thèm nhớ thương nhé! Trái lại là cô đấy, lúc đầu bị Liên Thắng Lợi vứt bỏ…”
“Phi phi phi, đồ thối mồm nhà cô!” Lâm Tô Diệp lập tức ngắt lời cô ta: “Liên Thắng Lợi đã là cái thá gì, sao có thể so với Tiết Minh Dực nhà tôi? Xem mắt có thành hay không đều là cha mẹ quyết định, nhìn không hợp mắt thì không thành thế thôi, cô nói chuyện này không có ý nghĩa gì cả, Tiết Minh Dực nhà chúng tôi nhìn trúng tôi thích lấy tôi đấy, không thèm nhìn trúng đồ quái dị xấu xí như cô, tức chết cô đó!”
Trương Mật Mật nhìn Lâm Tô Diệp miệng lưỡi sắc bén, trong lúc nhất thời có hơi không nhận ra cô.
Cô ta biết đầu óc của Lâm Tô Diệp nhanh nhạy nhưng chung quy phụ nữ ngại ngùng hay xấu hổ, cho nên chưa bao giờ từng cãi nhau với người ta, ngày trước cô không mắng mình cũng không mắng Lâm Uyển Lệ, nhưng lúc này lại mắng Dương Thúy Hoa như vậy.
Xem ra cô thật sự rất thích Tiết Minh Dực, nếu Tiết Minh Dực thật sự không cần cô thì cô sẽ rất khó chịu đi.
Dương Thúy Hoa bị Lâm Tô Diệp chửi đến khó chịu và xấu hổ, tức đến mức đi ra khỏi quầy hàng cũng không hề nghĩ ngợi mà đẩy Lâm Tô Diệp một cái.
Sắc mặt của Trương Mật Mật thay đổi, vội lên tiếng ngăn cản nhưng lại chậm hai giây, mắt thấy Dương Thúy Hoa đã đẩy người rồi.
Lâm Tô Diệp chính là tay mơ về mặt võ lực, sức cô yếu, cơ thể mềm, đừng nói là đánh người, cào người cũng có thể gãy móng tay.
Cô bị Dương Thúy Hoa đẩy một cái ngã dập mông xuống đất, cũng may lúc này còn mặc quần bông, tuy có hơi đau nhưng không trở ngại gì.
Lâm Tô Diệp tức giận cô ta xuyên tạc nói xấu mình và Tiết Minh Dực, không muốn bỏ qua cho cô ta, nên ngồi trên đất học bộ dáng của bà Tiết, ôm đùi bắt đầu ôi chao: “Xong rồi, ngã gãy xương hông của tôi rồi… ôi giời ơi… đau chết mất thôi, tôi cũng đáng thương quá đi mất. Trên đường vừa bị trộm móc túi mất hết tiền và phiếu, lúc này lại bị người ta đánh gãy chân…”
Mẹ Lâm đi tìm mẹ Trương lý luận, mẹ Trương nói mình không đặt điều mà chỉ nói Lâm Tô Diệp yếu ớt không biết làm việc, đây là sự thật chứ cũng không nói không dễ sinh đẻ gì, là cô trời sinh yếu ớt vô lực như vậy hiển nhiên mẹ chồng người ta sẽ không muốn một người không dễ sinh đẻ như cô rồi.
Tuy rằng mẹ Trương giở trò xấu cố tình nhắc nhở người khác nhưng cũng không thể nói người khác nghĩ nhiều là không hay, mẹ Lâm chỉ có thể tự mình tức giận, cuối cùng không còn qua lại với nhà họ Trương nữa.
Sau này Lâm Tô Diệp gả tới Tiết Gia Đồn, năm sau Lâm Uyển Lệ giới thiệu cho Trương Mật Mật gả qua đây, chỉ đáng tiếc gả cho một người đàn ông không biết làm việc cho lắm.
Trương Mật Mật bị Lâm Tô Diệp châm chọc khiến sắc mặt khó coi nhưng cũng không tiện nói thêm gì cả.
Lâm Tô Diệp nói vài câu với Dương Thúy Hoa: “Các cô cũng thật sự ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy, tình cảm giữa tôi và Tiết Minh Dực tốt như vậy, anh ấy có tiền thì gửi về cho tôi tiêu, vừa mới mua một cái máy may cho tôi nữa, sao thế, cô thèm thuồng à?”
Người không có hiềm khích với Lâm Tô Diệp nhanh chóng tản ra, chỉ có Dương Thúy Hoa và Trương Mật Mật còn đứng ở đó rất xấu hổ.
Người mua đồ ở xung quanh và những nhân viên quầy khác cũng không nhịn được mà nhìn qua.
Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm vào Dương Thúy Hoa, vì người bên cạnh mua đồ đông đúc ồn ào như cái chợ vỡ nên cô chỉ có thể lớn tiếng nói: “Tôi biết cô, có phải năm đó cô muốn gả cho Tiết Minh Dực nhưng anh ấy không nhìn trúng cô phải không?”
Mặt của Dương Thúy Hoa lập tức như nhuộm thuốc màu biến hóa đa dạng đủ mọi màu sắc, cô ta nổi giận nói: “Cô nói lung tung cái gì?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Vậy cô nói lung tung cái gì? Văn công nữ gì?”
Dương Thúy Hoa tức tối đáp: “Tôi nói thì đã làm sao, trong bộ đội có nữ văn công rất xinh đẹp, Tiết Minh Dực có khả năng thích người ta, cô nói Tiết Minh Dực đối xử tốt với cô vậy sao không cho cô đi tòng quân?”
Hừ, đã không có thể diện vu vạ cho người ta phải lấy cô, sao mặt của cô lại dày như vậy? Thật làm mất mặt phụ nữ.
Lâm Tô Diệp: “Là tôi không muốn đi nhé, tòng quân có gì tốt, quá buồn chán. Ngược lại là cô, đã gả cho người khác rồi lại luôn nhớ thương người đàn ông đã không nhìn trúng mình làm gì? Đó là chồng tôi!”
Dương Thúy Hoa: “Tôi không thèm nhớ thương nhé! Trái lại là cô đấy, lúc đầu bị Liên Thắng Lợi vứt bỏ…”
“Phi phi phi, đồ thối mồm nhà cô!” Lâm Tô Diệp lập tức ngắt lời cô ta: “Liên Thắng Lợi đã là cái thá gì, sao có thể so với Tiết Minh Dực nhà tôi? Xem mắt có thành hay không đều là cha mẹ quyết định, nhìn không hợp mắt thì không thành thế thôi, cô nói chuyện này không có ý nghĩa gì cả, Tiết Minh Dực nhà chúng tôi nhìn trúng tôi thích lấy tôi đấy, không thèm nhìn trúng đồ quái dị xấu xí như cô, tức chết cô đó!”
Trương Mật Mật nhìn Lâm Tô Diệp miệng lưỡi sắc bén, trong lúc nhất thời có hơi không nhận ra cô.
Cô ta biết đầu óc của Lâm Tô Diệp nhanh nhạy nhưng chung quy phụ nữ ngại ngùng hay xấu hổ, cho nên chưa bao giờ từng cãi nhau với người ta, ngày trước cô không mắng mình cũng không mắng Lâm Uyển Lệ, nhưng lúc này lại mắng Dương Thúy Hoa như vậy.
Xem ra cô thật sự rất thích Tiết Minh Dực, nếu Tiết Minh Dực thật sự không cần cô thì cô sẽ rất khó chịu đi.
Dương Thúy Hoa bị Lâm Tô Diệp chửi đến khó chịu và xấu hổ, tức đến mức đi ra khỏi quầy hàng cũng không hề nghĩ ngợi mà đẩy Lâm Tô Diệp một cái.
Sắc mặt của Trương Mật Mật thay đổi, vội lên tiếng ngăn cản nhưng lại chậm hai giây, mắt thấy Dương Thúy Hoa đã đẩy người rồi.
Lâm Tô Diệp chính là tay mơ về mặt võ lực, sức cô yếu, cơ thể mềm, đừng nói là đánh người, cào người cũng có thể gãy móng tay.
Cô bị Dương Thúy Hoa đẩy một cái ngã dập mông xuống đất, cũng may lúc này còn mặc quần bông, tuy có hơi đau nhưng không trở ngại gì.
Lâm Tô Diệp tức giận cô ta xuyên tạc nói xấu mình và Tiết Minh Dực, không muốn bỏ qua cho cô ta, nên ngồi trên đất học bộ dáng của bà Tiết, ôm đùi bắt đầu ôi chao: “Xong rồi, ngã gãy xương hông của tôi rồi… ôi giời ơi… đau chết mất thôi, tôi cũng đáng thương quá đi mất. Trên đường vừa bị trộm móc túi mất hết tiền và phiếu, lúc này lại bị người ta đánh gãy chân…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất