Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 6: Không Cho Mượn 2

Trước Sau
Lâu dần vợ anh ta là Lâm Uyển Tinh có chuyện gì cũng tới tìm Tiết Minh Dực.

Rất nhanh người đàn bà trẻ tuổi chừng hai sáu, hai bảy tay chân nhanh nhẹn bước qua, làn da của cô ta trắng nõn, gương mặt giản dị, cả người cũng điềm đạm lịch sự. Giọng nói cũng dịu dàng: “Minh Dực.”

Tiết Minh Dực ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, liếc mắt nhìn cô ta một cách lễ độ, ý bảo cô ta ngồi xuống: “Chị dâu nhà họ Hồ có chuyện gì sao?”

Lâm Uyển Tinh mím môi, hơi cúi đầu đưa mắt nhìn về phía phần trán trơn bóng của anh: “Anh ấy không sao, là mẹ anh ấy ngã gãy chân mà không có tiền chạy chữa… Ôi, thật đúng là họa vô đơn chí, tiền trước đó mượn cho lão Hồ nhà chúng tôi chữa bệnh vẫn chưa trả lại cho cậu…”

Hồ Thành Hâm khám bệnh được chi trả nhưng có vài phí thêm vào vẫn cần phải tự mình gánh vác.

Tiết Minh Dực: “Không gấp.”

Lâm Uyển Tinh vốn tưởng anh sẽ nói bỏ đi, không cần trả đâu, nhưng ai ngờ lại không nghe thấy câu sau, cô ta mới thở dài một hơi: “Minh Dực, vậy… chị dâu vẫn phải… làm phiền cậu rồi.”

Tiết Minh Dực nghe rõ cô ta là tới mượn tiền, đúng ra chiến hữu mượn tiền anh đủ khả năng có tiền thì sẽ giúp, nhưng thật sự không đúng dịp, vợ anh vừa gọi điện lấy tiền đi rồi.

Tuy rằng tiền vẫn chưa xuất ra nhưng Lâm Tô Diệp đã nói trước nên khoản tiền này thuộc về cô hết.

“Xin lỗi, bây giờ không có.” Anh cũng không hề lúng túng và ái ngại khi bị mượn tiền mà lại không thể thỏa mãn được đối phương.

Nếu như người bình thường bị đối phương tới mở miệng nói mượn tiền, mà không thể thỏa mãn đối phương cũng sẽ thấy hơi ngại ngùng, sợ người khác còn cho rằng mình có tiền mà không muốn cho mượn, rồi bị người ta nói là keo kiệt, hoặc là ngại ngùng giải thích hoặc là nghĩ cách cho mượn tiền thỏa mãn đối phương.



Nhưng Tiết Minh Dực thì không.

Từ sau khi anh làm lính đều do bộ đội chăm lo, ăn mặc ở đi lại không cần tự mình lo nghĩ, mỗi tháng cầm được tiền ngoại trừ đưa cho gia đình thì chính là giúp đỡ người khác hoặc là bị mượn mất.

Có tiền thì cho mượn, không có tiền thì không cho mượn, cứ thẳng thắn vô tư, không có một chút ngại ngùng nào hết.

Lâm Uyển Tinh chưa từng nghĩ anh sẽ từ chối mình, cô ta hơi kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Không phải các cậu huấn luyện dã ngoại có một khoản tiền thưởng sao?”

Lần này huấn luyện sinh tồn hoang dã yêu cầu nghiêm khắc nên hiển nhiên phần thưởng cũng nhiều, tin tức Tiết Minh Dực đứng hạng nhất toàn quân này cũng đã sớm truyền khắp nơi.

Tiết Minh Dực đáp một cách dứt khoát gọn gàng: “Vợ tôi lấy rồi.”

Lâm Uyển Tinh: “…”

Cô ta hơi do dự, nuốt nước miếng rồi lại nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Minh Dực này, vậy… bên em dâu… có gấp không?”

Chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện nhà mình vậy vợ anh đòi tiền cùng lắm cũng chỉ là tiền sinh hoạt, mà cô ta mượn tiền lại là tiền cứu mạng, cô ta nghĩ nếu như vợ của Tiết Minh Dực rộng lượng tốt bụng chắc chắn cũng sẽ hiểu lý lẽ thôi.

Bây giờ người bình thường có ít tiền trong tay, vợ muốn mua máy may mà mẹ của chiến hữu lại đợi khoản tiền này chữa chân, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chuyển qua cứu mạng trước, sau này lại làm công tác tư tưởng với vợ sau.

Nhưng Tiết Minh Dực thì không như thế.

Chiến hữu của mình gặp khó khăn, mình có thể giúp được thì giúp, mà không thể giúp thì đối phương có thể tìm chính phủ hoặc là bộ đội, Tiết Minh Dực chưa bao giờ ôm đồm quá nhiều việc lên người mình.



Lâm Uyển Tinh không ngờ anh sẽ từ chối, đây vẫn là lần đầu tiên mình mượn tiền anh mà không mượn được.

Cô ta có hơi quẫn bách khó xử, vội vàng đứng dậy tạm biệt: “Làm… làm phiền cậu rồi, chị dâu lại đi hỏi người khác vậy.”

Tiết Minh Dực đứng dậy ra hiệu, coi như tiễn cô ta đi chứ cũng không thật sự đi theo.

Lâm Uyển Tinh vừa đi, một đoàn trưởng tên là Tần Kiện Dân đã sải bước tiến vào, đi lướt qua bên người cô ta. Anh ta bước dài đến bên người Tiết Minh Dực, cười bảo: “Lão Tiết, người nhà của Hồ Thành Hâm lớn lên xinh thật.”

Tiết Minh Dực cúi đầu nhìn tài liệu: “Không thích.”

Tần Kiện Dân lại cảm thấy anh chỉ đang giận dỗi, lại cười nói “Không ăn được nho thì nói nho chua, lúc đầu các cậu còn từng xem mắt cơ mà.”

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.

Tần Kiện Dân lập tức cảm thấy cả người đau đớn, chỉ sợ lần sau sẽ bị anh mượn cớ tỷ thí đánh cho nhừ tử, mới vội vàng chuyển đề tài: “Lão Tiết, diễn viên chính của đoàn văn công mới tới biểu diễn thăm hỏi đẹp lắm đấy, chúng ta đã nhìn thấy ở quân đội rồi ấy, ngày mai sẽ tới sở chỉ huy sư đoàn, chúng ta cùng đi xem đi.”

Tiết Minh Dực không ngẩng đầu lên: “Không đi.”

Tần Kiện Dân châm điếu thuốc, phun ra một vòng khói rồi híp mắt bảo: “Đừng mà lão Tiết, thật sự đẹp lắm đó, đừng nghĩ một đằng làm một nẻo.”

Tiết Minh Dực: “Không thích.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau