Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 39: Chị Đẹp
Hổ Đầu nghẹn ngào, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm hối hận, cũng rất sợ Hình Phong và Thạch Lập Hạ cho rằng việc cậu bé không đổi cách xưng hô là không công nhận họ.
Thạch Lập Hạ trợn mắt: "Chẳng phải chỉ là xưng hô thôi sao, một chàng trai như con sao lại õng ẹo thế chứ. Chuyện có gì to tát đâu, có tiền đồ chút được không? Theo dì thấy sau này cứ gọi dìlà Thạch mỹ nhân, gọi cha Hình của các con là Hình đại soái ca, gọi tắt là Hình đại soái."
Hổ Đầu vốn đang còn vướng mắc, nghe vậy nhịn không được mà bật cười.
Tùng Tử còn nhỏ, không có nhiều cảnh giác, trực tiếp cười ha hả: "Mỹ nhân, đại soái, ai lại tự gọi mình như vậy, kiêu ngạo quá."
Thạch Lập Hạ trực tiếp véo má Tùng Tử: "Dám nói dì không đẹp à?"
Tùng Tử không chỉ không sợ, mà còn cười to hơn: "Đẹp, đẹp!"
"Đẹp trai không?"
"Đẹp trai, đẹp trai!"
Thạch Lập Hạ mới hài lòng buông tay: “Bây giờ ai còn ý kiến gì nữa?"
Tùng Tử lắc đầu như trống bỏi, Tiểu Đậu Bao hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng lắc lư cái đầu to.
Thạch Lập Hạ nhướng mày, nhìn về phía Hổ Đầu: "Còn con thì sao?"
Hổ Đầu cũng lắc đầu.
"Gọi một tiếng cho dì nghe nào."
Tai Hổ Đầu càng đỏ hơn, ánh mắt né tránh, làm sao có thể nói ra được. Thế là cậu bé cầu cứu nhìn về phía Hình Phong.
Hình Phong nghiêm túc múc cơm giả vờ như không thấy.
"Mỹ, mỹ... mỹ... nhân..."
"Có đến mức đó không, gọi một tiếng mỹ nhân mà đã khiến con nói lắp. Thôi được rồi, dì cũng không làm khó các con."
Hổ Đầu thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Lập Hạ: "Sau này gọi dì là chị đẹp đi, chị gái xinh đẹp."
Cô hiện tại mới mười tám tuổi, còn không muốn nâng cao vai vế.
Hổ Đầu tuy vẫn cảm thấy khó nói thành lời, nhưng cách gọi này dễ dàng hơn nhiều, rất chủ động gọi: "Chị đẹp."
Thạch Lập Hạ khẽ gật đầu, gắp cho cậu bé một miếng thịt: "Cũng biết điều đấy."
Tiểu Đậu Bao: "Chị đẹp!"
Thạch Lập Hạ cũng gắp cho cậu bé một miếng, Tiểu Đậu Bao cười toe toét.
Tùng Tử cũng không chịu thua: "Chị đẹp! Chị gái xinh đẹp!"
"Cậu bé này thông minh nhất nhà đấy." Thạch Lập Hạ gắp cho cậu bé một miếng thịt lớn nhất.
Hình Phong cũng đưa bát qua, cười nói: "Chị đẹp."
Thạch Lập Hạ kiêu hãnh gật đầu, không ưu ái ai hơn ai, gắp cho anh một miếng: "Thưởng cho anh này."
Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao cười to, khóe miệng Hổ Đầu cũng nhịn không được mà hơi nhếch lên.
Ăn xong cơm, Thạch Lập Hạ tiếp tục làm bà chủ.
"Hổ Đầu con rửa bát đi, Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao dọn dẹp bàn ăn. Hình Đại Soái, trong nồi có nước nóng, anh giúp Hổ Đầu pha nước rửa bát. Sau đó đổ đầy bình nước, đến buồng đun nước xách hai xô nước nóng về để tắm."
Hình Phong: "Vậy em làm gì?"
Ba đứa trẻ cũng nhìn sang.
Thạch Lập Hạ không hề nao núng: "Bây giờ trong nhà có rất nhiều người, mỗi bữa ăn đều phải tốn không ít lương thực, em phải lên kế hoạch cho tương lai thật tốt. Nhìn cái sân này của chúng ta xem, không thể lãng phí mà không làm gì được, phải lên kế hoạch xem nên trồng rau hay nuôi gà, nhà vệ sinh hay nhà tắm có cần mua thêm đồ hay không? Còn bọn nhỏ nữa, có nên đi học không? Mà chúng ta mới chuyển đến đây, có phải nên hòa nhập với hàng xóm láng giềng, làm quen với mọi người không? Tất cả những việc này, chẳng lẽ không phải em làm? Nhiều việc lắm đấy."
Hổ Đầu mím môi: "Con, con có thể đi học không?"
"Nói gì vậy, có đứa trẻ nào lại không đi học?"
Mắt Hổ Đầu lập tức đỏ hoe, cúi đầu trước Thạch Lập Hạ: "Cảm ơn."
Mặc dù hiện nay ở nhiều nơi có tác phong học tập rất tệ, nhưng nhiều người vẫn biết tầm quan trọng của việc học hành.
Hổ Đầu không biết gì khác, chỉ biết rằng nếu không biết chữ thì sẽ không đọc được thư cha gửi về. Trong thư báo cho chúng biết cha đã gửi tiền về, chúng cũng không biết, phiếu chuyển tiền đặt trước mặt chúng cũng không biết trên đó viết gì.
Vì vậy Hổ Đầu rất muốn đi học, bất kể người bác của chúng có hạ thấp chúng như thế nào, cậu bé cũng muốn đi học.
Trước đây, việc này đối với cậu bé là điều xa xỉ, nếu chúng ở lại nhà bác, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý tốn thêm khoản tiền này.
Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao nhìn thấy cậu bé như vậy cũng không khỏi dè dặt.
Thạch Lập Hạ nhìn về phía Hình Phong: "Trước đây anh không nói chuyện học hành với bọn trẻ sao?"
Hình Phong thấy khó chịu trong lòng: "Có nói."
Mấy ngày nay anh đã cùng các con nói về chuyện tương lai, nói với các con rằng cuộc sống sau này ở nhà sẽ như thế nào, hy vọng có thể tạo dựng lòng tin tưởng và cảm giác thân thiết cho các con. Học tập là một trong những nội dung quan trọng, chỉ là bọn nhỏ, đặc biệt là Hổ Đầu không dám tin.
Hình Phong đưa ba đứa trẻ về nhà, nhưng lại không về nhà ngay mà ở lại nhà khách vài ngày, mặc dù Hình Phong giải thích là không có chỗ ở, nhưng Hổ Đầu không phải là đứa trẻ bình thường, cậu bé cũng nhạy bén nhận ra được sự khác
Thạch Lập Hạ trợn mắt: "Chẳng phải chỉ là xưng hô thôi sao, một chàng trai như con sao lại õng ẹo thế chứ. Chuyện có gì to tát đâu, có tiền đồ chút được không? Theo dì thấy sau này cứ gọi dìlà Thạch mỹ nhân, gọi cha Hình của các con là Hình đại soái ca, gọi tắt là Hình đại soái."
Hổ Đầu vốn đang còn vướng mắc, nghe vậy nhịn không được mà bật cười.
Tùng Tử còn nhỏ, không có nhiều cảnh giác, trực tiếp cười ha hả: "Mỹ nhân, đại soái, ai lại tự gọi mình như vậy, kiêu ngạo quá."
Thạch Lập Hạ trực tiếp véo má Tùng Tử: "Dám nói dì không đẹp à?"
Tùng Tử không chỉ không sợ, mà còn cười to hơn: "Đẹp, đẹp!"
"Đẹp trai không?"
"Đẹp trai, đẹp trai!"
Thạch Lập Hạ mới hài lòng buông tay: “Bây giờ ai còn ý kiến gì nữa?"
Tùng Tử lắc đầu như trống bỏi, Tiểu Đậu Bao hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng lắc lư cái đầu to.
Thạch Lập Hạ nhướng mày, nhìn về phía Hổ Đầu: "Còn con thì sao?"
Hổ Đầu cũng lắc đầu.
"Gọi một tiếng cho dì nghe nào."
Tai Hổ Đầu càng đỏ hơn, ánh mắt né tránh, làm sao có thể nói ra được. Thế là cậu bé cầu cứu nhìn về phía Hình Phong.
Hình Phong nghiêm túc múc cơm giả vờ như không thấy.
"Mỹ, mỹ... mỹ... nhân..."
"Có đến mức đó không, gọi một tiếng mỹ nhân mà đã khiến con nói lắp. Thôi được rồi, dì cũng không làm khó các con."
Hổ Đầu thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Lập Hạ: "Sau này gọi dì là chị đẹp đi, chị gái xinh đẹp."
Cô hiện tại mới mười tám tuổi, còn không muốn nâng cao vai vế.
Hổ Đầu tuy vẫn cảm thấy khó nói thành lời, nhưng cách gọi này dễ dàng hơn nhiều, rất chủ động gọi: "Chị đẹp."
Thạch Lập Hạ khẽ gật đầu, gắp cho cậu bé một miếng thịt: "Cũng biết điều đấy."
Tiểu Đậu Bao: "Chị đẹp!"
Thạch Lập Hạ cũng gắp cho cậu bé một miếng, Tiểu Đậu Bao cười toe toét.
Tùng Tử cũng không chịu thua: "Chị đẹp! Chị gái xinh đẹp!"
"Cậu bé này thông minh nhất nhà đấy." Thạch Lập Hạ gắp cho cậu bé một miếng thịt lớn nhất.
Hình Phong cũng đưa bát qua, cười nói: "Chị đẹp."
Thạch Lập Hạ kiêu hãnh gật đầu, không ưu ái ai hơn ai, gắp cho anh một miếng: "Thưởng cho anh này."
Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao cười to, khóe miệng Hổ Đầu cũng nhịn không được mà hơi nhếch lên.
Ăn xong cơm, Thạch Lập Hạ tiếp tục làm bà chủ.
"Hổ Đầu con rửa bát đi, Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao dọn dẹp bàn ăn. Hình Đại Soái, trong nồi có nước nóng, anh giúp Hổ Đầu pha nước rửa bát. Sau đó đổ đầy bình nước, đến buồng đun nước xách hai xô nước nóng về để tắm."
Hình Phong: "Vậy em làm gì?"
Ba đứa trẻ cũng nhìn sang.
Thạch Lập Hạ không hề nao núng: "Bây giờ trong nhà có rất nhiều người, mỗi bữa ăn đều phải tốn không ít lương thực, em phải lên kế hoạch cho tương lai thật tốt. Nhìn cái sân này của chúng ta xem, không thể lãng phí mà không làm gì được, phải lên kế hoạch xem nên trồng rau hay nuôi gà, nhà vệ sinh hay nhà tắm có cần mua thêm đồ hay không? Còn bọn nhỏ nữa, có nên đi học không? Mà chúng ta mới chuyển đến đây, có phải nên hòa nhập với hàng xóm láng giềng, làm quen với mọi người không? Tất cả những việc này, chẳng lẽ không phải em làm? Nhiều việc lắm đấy."
Hổ Đầu mím môi: "Con, con có thể đi học không?"
"Nói gì vậy, có đứa trẻ nào lại không đi học?"
Mắt Hổ Đầu lập tức đỏ hoe, cúi đầu trước Thạch Lập Hạ: "Cảm ơn."
Mặc dù hiện nay ở nhiều nơi có tác phong học tập rất tệ, nhưng nhiều người vẫn biết tầm quan trọng của việc học hành.
Hổ Đầu không biết gì khác, chỉ biết rằng nếu không biết chữ thì sẽ không đọc được thư cha gửi về. Trong thư báo cho chúng biết cha đã gửi tiền về, chúng cũng không biết, phiếu chuyển tiền đặt trước mặt chúng cũng không biết trên đó viết gì.
Vì vậy Hổ Đầu rất muốn đi học, bất kể người bác của chúng có hạ thấp chúng như thế nào, cậu bé cũng muốn đi học.
Trước đây, việc này đối với cậu bé là điều xa xỉ, nếu chúng ở lại nhà bác, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý tốn thêm khoản tiền này.
Tùng Tử và Tiểu Đậu Bao nhìn thấy cậu bé như vậy cũng không khỏi dè dặt.
Thạch Lập Hạ nhìn về phía Hình Phong: "Trước đây anh không nói chuyện học hành với bọn trẻ sao?"
Hình Phong thấy khó chịu trong lòng: "Có nói."
Mấy ngày nay anh đã cùng các con nói về chuyện tương lai, nói với các con rằng cuộc sống sau này ở nhà sẽ như thế nào, hy vọng có thể tạo dựng lòng tin tưởng và cảm giác thân thiết cho các con. Học tập là một trong những nội dung quan trọng, chỉ là bọn nhỏ, đặc biệt là Hổ Đầu không dám tin.
Hình Phong đưa ba đứa trẻ về nhà, nhưng lại không về nhà ngay mà ở lại nhà khách vài ngày, mặc dù Hình Phong giải thích là không có chỗ ở, nhưng Hổ Đầu không phải là đứa trẻ bình thường, cậu bé cũng nhạy bén nhận ra được sự khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất