Chương 10: Chuyện Xấu Nhà Họ Triệu (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Quế Hương gõ bàn dặn dò một tiếng, trong nhà mỗi bữa cơm nên nấu bao nhiêu, bao nhiêu người ăn, mỗi người ăn chừng bao nhiêu bà đều nắm rõ, cam đoan sẽ không để ai phải đói bụng, cho dù Chùy Tử không có ở nhà lúc ăn cơm cũng không thể thiếu phần cơm của nó. Đầu năm nay, nhà ai mà có lương thực dư thừa đâu, không về ăn cơm thì còn có thể đi đâu để lấp đầy bụng chứ?
Bởi vì chuyện vá quần áo, thái độ của Lưu Tú Vân đối với cô em chồng Đổng Giai Tuệ này đã tốt hơn không ít.
Đến lúc này, Đổng Giai Tuệ ở nhà mẹ đẻ lại có thêm một công việc, chính là khâu vá đủ loại quần áo.
Nói đến cũng là kỳ quái, cùng đều là may vá, đồ của Đổng Giai Tuệ vá ra luôn khiến người khác cảm thấy chỉnh tề ngay ngắn, không thể nói rõ được là nó đẹp ở chỗ nào, nhưng khi nhìn vào lại khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Một ngày nọ, chị dâu ba nhà họ Đổng, Triệu Lệ Quyên mặc áo quần lao động đã được may lại ra ngoài làm việc, thu hút không ít sự chú ý của các nàng dâu, cô gái trong thôn.
“Chà, Lệ Quyên à, bộ quần áo trên người cô là mới may đó hả?”
“Nhìn chất vải không giống như đồ mới, chỉ là trước kia cũng chưa từng thấy cô mặc nó mà.”
“Kiểu dáng thật là đẹp, chị mặc vào cứ như người trong thành phố ấy.”
“Phải đấy, rất giống người thành phố, chỉ là còn thiếu một thứ, chính là một đôi giày da.”
Cho dù là thời đại nào, phụ nữ mà tụ tập một chỗ đều sẽ có tin đồn thị phi, bàn tán nói chuyện đều khó tránh khỏi đề tài quần áo giày dép hay là cách ăn mặc.
“Cô nói đúng rồi đó, bộ quần áo này là được sửa đổi từ đồ cũ, tay nghề của Giai Tuệ nhà chúng tôi tốt lắm, cho dù là vải vóc gì đến tay em ấy tuyệt đối đều sẽ không lãng phí, dù sao cũng có thể biến thành đồ tốt.”
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Triệu Lệ Quyên khi nhắc dến cô em chồng Đổng Giai Tuệ đều rất ngạc nhiên.
Mọi người đều biết Đổng Giai Tuệ, một tháng này cô chính là nhân vật chính trong lời bàn tán của các nhà, không chỉ bởi vì cô không thể sinh con mà bị nhà họ Lư đuổi về nhà mẹ đẻ trở thành người đàn bà bị chồng bỏ, còn bởi vì nửa tháng trước cô nghĩ không thông mà nhảy sông Thông Châu, thiếu chút nữa mất cả mạng.
Trong khoảng thời gian này, Đổng Giai Tuệ không ra cửa lớn dù chỉ một bước, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, một cô gái đã từng gả chồng một lần như cô không được tính là xã viên của thôn Đại Vũ, cũng không cần đi làm cùng với mọi người, bởi vậy mấy ngày nay mọi người đều chưa từng nhìn thấy mặt Đổng Giai Tuệ.
Chuyện này rất nhanh một truyền mười, mười truyền trăm khắp cả thôn, nhà họ Đổng lập tức trở thành nơi mọi người tụ tập. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Đổng Giai Tuệ rốt cuộc có tay nghề thế nào, nghe nói không cần máy may, chỉ dựa vào kim chỉ cũng đã có thể làm ra một bộ quần áo.
Lúc này, thôn Thượng Hà cách thôn Đại Vũ hơn mười dặm(*), Trương Xảo Nhi đang ôm cháu gái Anh Bảo chỉ mới sáu tháng tuổi của mình, cho bé ăn cháo gạo.
(*) Dặm: Đơn vị tính khoảng cách xuất hiện từ thời cổ xưa. 1 dặm bằng 1,609 km, 1 km bằng 1000m, vậy 1 dặm sẽ bằng 1.609m (Một nghìn sáu chăm linh chín mét)
Bây giờ Trương Xảo Nhi đã thay đổi tính tình tiết kiệm trước kia, thêm nửa lòng đỏ trứng gà vào cháo gạo, còn nhỏ thêm một giọt dầu mè.
Cháu gái Anh Bảo ăn từng muỗng từng muỗng cháo, đôi mắt tròn trịa trên gương mặt nhỏ gầy có vẻ quá nổi bật, vui vẻ khi được cho ăn, cả hai tay hai chân vui vẻ vỗ vào nhau, nhảy nhót trên người Trương Xảo Nhi.
Trần Quế Hương gõ bàn dặn dò một tiếng, trong nhà mỗi bữa cơm nên nấu bao nhiêu, bao nhiêu người ăn, mỗi người ăn chừng bao nhiêu bà đều nắm rõ, cam đoan sẽ không để ai phải đói bụng, cho dù Chùy Tử không có ở nhà lúc ăn cơm cũng không thể thiếu phần cơm của nó. Đầu năm nay, nhà ai mà có lương thực dư thừa đâu, không về ăn cơm thì còn có thể đi đâu để lấp đầy bụng chứ?
Bởi vì chuyện vá quần áo, thái độ của Lưu Tú Vân đối với cô em chồng Đổng Giai Tuệ này đã tốt hơn không ít.
Đến lúc này, Đổng Giai Tuệ ở nhà mẹ đẻ lại có thêm một công việc, chính là khâu vá đủ loại quần áo.
Nói đến cũng là kỳ quái, cùng đều là may vá, đồ của Đổng Giai Tuệ vá ra luôn khiến người khác cảm thấy chỉnh tề ngay ngắn, không thể nói rõ được là nó đẹp ở chỗ nào, nhưng khi nhìn vào lại khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Một ngày nọ, chị dâu ba nhà họ Đổng, Triệu Lệ Quyên mặc áo quần lao động đã được may lại ra ngoài làm việc, thu hút không ít sự chú ý của các nàng dâu, cô gái trong thôn.
“Chà, Lệ Quyên à, bộ quần áo trên người cô là mới may đó hả?”
“Nhìn chất vải không giống như đồ mới, chỉ là trước kia cũng chưa từng thấy cô mặc nó mà.”
“Kiểu dáng thật là đẹp, chị mặc vào cứ như người trong thành phố ấy.”
“Phải đấy, rất giống người thành phố, chỉ là còn thiếu một thứ, chính là một đôi giày da.”
Cho dù là thời đại nào, phụ nữ mà tụ tập một chỗ đều sẽ có tin đồn thị phi, bàn tán nói chuyện đều khó tránh khỏi đề tài quần áo giày dép hay là cách ăn mặc.
“Cô nói đúng rồi đó, bộ quần áo này là được sửa đổi từ đồ cũ, tay nghề của Giai Tuệ nhà chúng tôi tốt lắm, cho dù là vải vóc gì đến tay em ấy tuyệt đối đều sẽ không lãng phí, dù sao cũng có thể biến thành đồ tốt.”
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Triệu Lệ Quyên khi nhắc dến cô em chồng Đổng Giai Tuệ đều rất ngạc nhiên.
Mọi người đều biết Đổng Giai Tuệ, một tháng này cô chính là nhân vật chính trong lời bàn tán của các nhà, không chỉ bởi vì cô không thể sinh con mà bị nhà họ Lư đuổi về nhà mẹ đẻ trở thành người đàn bà bị chồng bỏ, còn bởi vì nửa tháng trước cô nghĩ không thông mà nhảy sông Thông Châu, thiếu chút nữa mất cả mạng.
Trong khoảng thời gian này, Đổng Giai Tuệ không ra cửa lớn dù chỉ một bước, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, một cô gái đã từng gả chồng một lần như cô không được tính là xã viên của thôn Đại Vũ, cũng không cần đi làm cùng với mọi người, bởi vậy mấy ngày nay mọi người đều chưa từng nhìn thấy mặt Đổng Giai Tuệ.
Chuyện này rất nhanh một truyền mười, mười truyền trăm khắp cả thôn, nhà họ Đổng lập tức trở thành nơi mọi người tụ tập. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Đổng Giai Tuệ rốt cuộc có tay nghề thế nào, nghe nói không cần máy may, chỉ dựa vào kim chỉ cũng đã có thể làm ra một bộ quần áo.
Lúc này, thôn Thượng Hà cách thôn Đại Vũ hơn mười dặm(*), Trương Xảo Nhi đang ôm cháu gái Anh Bảo chỉ mới sáu tháng tuổi của mình, cho bé ăn cháo gạo.
(*) Dặm: Đơn vị tính khoảng cách xuất hiện từ thời cổ xưa. 1 dặm bằng 1,609 km, 1 km bằng 1000m, vậy 1 dặm sẽ bằng 1.609m (Một nghìn sáu chăm linh chín mét)
Bây giờ Trương Xảo Nhi đã thay đổi tính tình tiết kiệm trước kia, thêm nửa lòng đỏ trứng gà vào cháo gạo, còn nhỏ thêm một giọt dầu mè.
Cháu gái Anh Bảo ăn từng muỗng từng muỗng cháo, đôi mắt tròn trịa trên gương mặt nhỏ gầy có vẻ quá nổi bật, vui vẻ khi được cho ăn, cả hai tay hai chân vui vẻ vỗ vào nhau, nhảy nhót trên người Trương Xảo Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất