Chương 30: Bất Ngờ Gặp Nhau (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiền của con thì con cứ cất giữ đi, sau này tìm được một người tốt thì coi như của hồi môn của mình, có tiền rồi, trong lòng không có gì phải lo nữa, ở nhà chồng cũng có chỗ đứng.”
“Mẹ, con biết rồi, tiền con giữ lại, vậy con đi đây.”
Đổng Giai Tuệ tự đi bộ lên tới thị trấn, trong nhà có một chiếc xe đạp, chỉ là cô không đi xe đạp, dù sao thị trấn cách nhà không xa, chỉ là mấy dặm đường, đi hai đến ba mươi phút là đến, coi như là rèn luyện thân thể.
Cô mặc áo ngắn tay màu trắng, quần đen, giày vải màu đen, trên đầu buộc một bím tóc. Mấy tháng nay được ăn ngon, tâm trạng cũng không như lúc mới tới, làn da cũng trắng, bởi vì ở nhà mẹ đẻ, ngay cả tay cũng mềm dẻo hơn trước kia.
Không khí ở thời đại này rất tốt, Đổng Giai Tuệ vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc nông thôn, cô không có đồng hồ, không biết thời gian, sau khi đến thị trấn thì đi thẳng đến xã cung ứng và tiêu thụ.
“Đồng chí, tôi muốn lấy một ít mấy sợi chỉ màu sắc này, mỗi màu lấy ba cuộn.”
Nhân viên bán hàng không để ý nhiều, lấy mấy cuộn chỉ màu trong quầy mà Đổng Giai Tuệ chỉ, đưa cho cô.
Sau khi mua xong mấy thứ mình cần, Đổng Giai Tuệ đi dạo trong xã cung ứng và tiêu thụ, các loại vật phẩm thời đại làm cho cô tràn ngập hứng thú.
Lúc rời đi, cô mua cho cháu gái trong nhà một ít loại kẹo không cần vé, sau khi mua xong quay lại, đụng phải một người phụ nữ.
“Ấy, cô là ai, đi đường không nhìn đường à.”
Lúc Đổng Giai Tuệ xoay người lại quả thực không để ý đằng sau có ai hay là không, nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi nói: “Thật ngại quá, tôi không chú ý, cô có sao không?”
Người Đổng Giai Tuệ đụng phải chính là người vợ thứ hai của Lư Thành Nguyên, Lý Thải Phượng.
Đổng Giai Tuệ không quen biết Lý Thải Phượng càng không nhớ rõ mặt của Lư Thành Nguyên, mà Lý Thải Phượng thì sao, cũng chưa từng gặp mặt Đổng Giai Tuệ, theo lý thuyết mà nói, hai người không quen biết nhau cũng không có gì để nói, nói xin lỗi hai câu là xong việc này rồi. Thế nhưng trùng hợp hôm nay Lư Thành Nguyên lại cùng Lý Thải Phượng ra ngoài, cũng trùng hợp anh ta vừa mua đồ xong quay đầu lại đã thấy vợ cũ đứng bên cạnh vợ mới, hai người bọn họ một trắng một lam, một người gầy một người cao to, một người cúi đầu xin lỗi một người bày ra vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn thì thấy chính là Lý Thải Phượng bắt nạt Đổng Giai Tuệ.
“Có chuyện gì vậy, Thái Phượng, anh đã ly hôn với Giai Tuệ rồi, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi nói, đừng làm ầm ĩ ở nơi này.”
Lý Thải Phượng nghe vậy bất ngờ quay đầu lại, trợn to hai mắt, hung tợn nhìn về phía Đổng Giai Tuệ.
“Được lắm, thì ra cô chính là Đổng Giai Tuệ!”
Đổng Giai Tuệ thật sự rất khó hiểu, ra đường mua đồ, chỉ là xoay người mà thôi lại gặp được vợ mới của chồng cũ, xin hỏi cô đã lấy được loại kịch bản gì vậy? Ông trời đang trêu đùa với cô ấy mà, đúng không?
Hôm nay Triệu Đông Lâm đến thị trấn để họp, sau khi họp xong cùng mấy thôn bí thư chi bộ cùng đường quay về thôn, đi ngang qua cung tiêu xã liền thấy được trước cửa tụ một đám xem người đang náo nhiệt, trong đám người, hai người phụ nữ đang xô đẩy nhau, nói đúng ra, là một trong hai người phụ nữ đơn phương xô đẩy người kia.
“Tiền của con thì con cứ cất giữ đi, sau này tìm được một người tốt thì coi như của hồi môn của mình, có tiền rồi, trong lòng không có gì phải lo nữa, ở nhà chồng cũng có chỗ đứng.”
“Mẹ, con biết rồi, tiền con giữ lại, vậy con đi đây.”
Đổng Giai Tuệ tự đi bộ lên tới thị trấn, trong nhà có một chiếc xe đạp, chỉ là cô không đi xe đạp, dù sao thị trấn cách nhà không xa, chỉ là mấy dặm đường, đi hai đến ba mươi phút là đến, coi như là rèn luyện thân thể.
Cô mặc áo ngắn tay màu trắng, quần đen, giày vải màu đen, trên đầu buộc một bím tóc. Mấy tháng nay được ăn ngon, tâm trạng cũng không như lúc mới tới, làn da cũng trắng, bởi vì ở nhà mẹ đẻ, ngay cả tay cũng mềm dẻo hơn trước kia.
Không khí ở thời đại này rất tốt, Đổng Giai Tuệ vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc nông thôn, cô không có đồng hồ, không biết thời gian, sau khi đến thị trấn thì đi thẳng đến xã cung ứng và tiêu thụ.
“Đồng chí, tôi muốn lấy một ít mấy sợi chỉ màu sắc này, mỗi màu lấy ba cuộn.”
Nhân viên bán hàng không để ý nhiều, lấy mấy cuộn chỉ màu trong quầy mà Đổng Giai Tuệ chỉ, đưa cho cô.
Sau khi mua xong mấy thứ mình cần, Đổng Giai Tuệ đi dạo trong xã cung ứng và tiêu thụ, các loại vật phẩm thời đại làm cho cô tràn ngập hứng thú.
Lúc rời đi, cô mua cho cháu gái trong nhà một ít loại kẹo không cần vé, sau khi mua xong quay lại, đụng phải một người phụ nữ.
“Ấy, cô là ai, đi đường không nhìn đường à.”
Lúc Đổng Giai Tuệ xoay người lại quả thực không để ý đằng sau có ai hay là không, nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi nói: “Thật ngại quá, tôi không chú ý, cô có sao không?”
Người Đổng Giai Tuệ đụng phải chính là người vợ thứ hai của Lư Thành Nguyên, Lý Thải Phượng.
Đổng Giai Tuệ không quen biết Lý Thải Phượng càng không nhớ rõ mặt của Lư Thành Nguyên, mà Lý Thải Phượng thì sao, cũng chưa từng gặp mặt Đổng Giai Tuệ, theo lý thuyết mà nói, hai người không quen biết nhau cũng không có gì để nói, nói xin lỗi hai câu là xong việc này rồi. Thế nhưng trùng hợp hôm nay Lư Thành Nguyên lại cùng Lý Thải Phượng ra ngoài, cũng trùng hợp anh ta vừa mua đồ xong quay đầu lại đã thấy vợ cũ đứng bên cạnh vợ mới, hai người bọn họ một trắng một lam, một người gầy một người cao to, một người cúi đầu xin lỗi một người bày ra vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn thì thấy chính là Lý Thải Phượng bắt nạt Đổng Giai Tuệ.
“Có chuyện gì vậy, Thái Phượng, anh đã ly hôn với Giai Tuệ rồi, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi nói, đừng làm ầm ĩ ở nơi này.”
Lý Thải Phượng nghe vậy bất ngờ quay đầu lại, trợn to hai mắt, hung tợn nhìn về phía Đổng Giai Tuệ.
“Được lắm, thì ra cô chính là Đổng Giai Tuệ!”
Đổng Giai Tuệ thật sự rất khó hiểu, ra đường mua đồ, chỉ là xoay người mà thôi lại gặp được vợ mới của chồng cũ, xin hỏi cô đã lấy được loại kịch bản gì vậy? Ông trời đang trêu đùa với cô ấy mà, đúng không?
Hôm nay Triệu Đông Lâm đến thị trấn để họp, sau khi họp xong cùng mấy thôn bí thư chi bộ cùng đường quay về thôn, đi ngang qua cung tiêu xã liền thấy được trước cửa tụ một đám xem người đang náo nhiệt, trong đám người, hai người phụ nữ đang xô đẩy nhau, nói đúng ra, là một trong hai người phụ nữ đơn phương xô đẩy người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất