Chương 35: Đừng Phản Ứng Với Anh Ta (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sự khoan dung mà Đổng Giai Tuệ nói chẳng qua là do trước đây cô chưa trải qua trong cuộc sống. Đối với cô mà nói, quá khứ là quá khứ, cô và Lư gia thực sự không có bất kì quan hệ gì, nhưng chuyện này trong mắt nhà họ Đổng và người ngoài có lẽ không hề đơn giản như vậy.
"Mẹ thật sự nuốt không nổi chuyện này được."
Nói xong, Trần Quế Hương rơi nước mắt.
Nhìn chính con ruột của mình bị người khác hành hạ, ức hiếp như vậy, Đổng Giai Tuệ có thể không để tâm nhiều nhưng đối với người làm mẹ như Trần Quế Hương thật sự rất đau lòng.
"Mẹ à, con thật sự không sao, nếu ngày mai có nghe thấy người ta bàn tán linh tinh gì thì cũng đừng để tâm, đời người còn dài, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ xảy trong giữa cuộc sống của chúng ta thôi, chúng ta phải tiếp tục nhìn về phía trước mà sống!"
"Đúng đấy mẹ, xem ra con dâu mới của nhà họ Lư kia cũng không phải dễ bắt nạt, chúng ta mà làm lớn chuyện, không phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Giai Tuệ sao?"
Thực ra điều mà Lưu Tú Vân muốn nói, chính là hôn sự của em chồng còn chưa có tin tức, vốn đã khó tìm, nếu lại nhắc đến quan hệ với nhà họ Lư kia thì cả đời này có khi không tìm được chồng.
Tuy rằng em chồng cũng có thu nhập bằng cách may vá thêu thùa, gia đình giờ cũng có của ăn của để, không phải lo cơm ăn áo mặc. Nhưng con gái rồi cũng đến lúc phải lấy chồng, không thể ở nhà với ba mẹ suốt cả đời được.
Trần Quế Hương tâm trạng không vui, bữa tối do Đổng Giai Tuệ với các chị dâu cùng nhau chuẩn bị. Chị dâu đun chảy mỡ lợn, nấu cháo, làm bánh ngô, Đổng Giai Tuệ thì lấy mấy cái ống xương mua về nấu làm canh, thêm một vài củ cải trắng, bỏ một ít rượu, gừng và hành lá cho vào nấu với nhau, mùi thơm của tóp mỡ và nước hầm xương bay khắp nhà.
Mấy đứa nhóc trong nhà bình thường không thấy mặt mũi đâu, hôm nay lại ngoan ngoãn đứng đợi trước bếp, sau khi Chu Ngân Đệ đun chủn xong mỡ lợn và vớt tóp mỡ lên, mấy đứa trẻ không ngại nóng, bốc ăn lấy ăn để.
Chu Ngân Đệ cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Chùy Tử: “Nồi vừa mới gác bếp, còn nóng, mấy đứa đi ra ngoài đi, đợi lát nữa mẹ lấy cho ăn sau.”
"Mẹ cho con ăn trước đi."
"Mẹ, con cũng muốn.”
Chùy Tử và Quân Tử không hổ là anh em ruột, giống nhau y đúc ở điểm ăn uống, Chu Ngân Đệ đành phải lấy cho hai anh em một nửa tô, rồi gọi Hổ Tử bưng ra ăn với các em.
"Cẩn thận, coi chừng bỏng đấy"
...
"Quế Hương, nhà cô nấu gì thơm thế?"
"Chắc là tóp mỡ, tôi đã ngửi thấy rồi."
Các gia đình ở nông thôn sống gần nhau, việc sang nhà người khác nhau tám chuyện là chuyện hết sức bình thường, có một thứ gọi là “bát cơm cúng”, dùng để chỉ việc sang nhà người khác tám chuyện trong khi người ta đang ăn cơm.
Trần Quế Hương đang cắt cỏ non ở ngoài sân, rồi trộn với cám gạo cho gà ăn, nghe thấy tiếng có người đến nhà, bà nhanh chóng đứng dậy, quay lại cười nói.
“Mỡ lợn mua về để thắng đấy, lúc nãy Giai Tuệ đi mua mỡ lợn, nhìn thấy quầy bán thịt có xương ống, thế là con bé liền mua về nấu canh, nó bảo canh xương ống rất tốt cho trẻ con, có thể làm tăng chiều cao.”
“Thật sao? Nếu có thể làm tăng chiều cao thật, tôi ngày mai cũng sẽ mua về để nấu cho Đại Ngưu nhà tôi ăn mới được, nó đẻ cùng năm với Chùy Tử, nhưng thấp hơn Chùy Tử gần nửa cái đầu.”
“Đó là vì bà không cao bằng Lưu Tú con dâu nhà tôi, không phải các cụ hay nói: “Cha thấp một đứa thấp, mẹ lùn một lứa lùn”, người bà như này thì con cháu không thể cao được.”
“Được lắm Tương Lan Anh, bà dám chế giễu tôi à, mấy lời chê khéo này tôi đây không thích nghe đâu nhé.”
Trần Quế Hương mỉm cười, nhìn hai người họ như đang cãi nhau chí chóe trong sân, bà lấy chổi quét gọn phân gà, dọn dẹp chuồng gà, rồi lấy thức ăn đã trộn cho gà đổ vào bát.
Sự khoan dung mà Đổng Giai Tuệ nói chẳng qua là do trước đây cô chưa trải qua trong cuộc sống. Đối với cô mà nói, quá khứ là quá khứ, cô và Lư gia thực sự không có bất kì quan hệ gì, nhưng chuyện này trong mắt nhà họ Đổng và người ngoài có lẽ không hề đơn giản như vậy.
"Mẹ thật sự nuốt không nổi chuyện này được."
Nói xong, Trần Quế Hương rơi nước mắt.
Nhìn chính con ruột của mình bị người khác hành hạ, ức hiếp như vậy, Đổng Giai Tuệ có thể không để tâm nhiều nhưng đối với người làm mẹ như Trần Quế Hương thật sự rất đau lòng.
"Mẹ à, con thật sự không sao, nếu ngày mai có nghe thấy người ta bàn tán linh tinh gì thì cũng đừng để tâm, đời người còn dài, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ xảy trong giữa cuộc sống của chúng ta thôi, chúng ta phải tiếp tục nhìn về phía trước mà sống!"
"Đúng đấy mẹ, xem ra con dâu mới của nhà họ Lư kia cũng không phải dễ bắt nạt, chúng ta mà làm lớn chuyện, không phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Giai Tuệ sao?"
Thực ra điều mà Lưu Tú Vân muốn nói, chính là hôn sự của em chồng còn chưa có tin tức, vốn đã khó tìm, nếu lại nhắc đến quan hệ với nhà họ Lư kia thì cả đời này có khi không tìm được chồng.
Tuy rằng em chồng cũng có thu nhập bằng cách may vá thêu thùa, gia đình giờ cũng có của ăn của để, không phải lo cơm ăn áo mặc. Nhưng con gái rồi cũng đến lúc phải lấy chồng, không thể ở nhà với ba mẹ suốt cả đời được.
Trần Quế Hương tâm trạng không vui, bữa tối do Đổng Giai Tuệ với các chị dâu cùng nhau chuẩn bị. Chị dâu đun chảy mỡ lợn, nấu cháo, làm bánh ngô, Đổng Giai Tuệ thì lấy mấy cái ống xương mua về nấu làm canh, thêm một vài củ cải trắng, bỏ một ít rượu, gừng và hành lá cho vào nấu với nhau, mùi thơm của tóp mỡ và nước hầm xương bay khắp nhà.
Mấy đứa nhóc trong nhà bình thường không thấy mặt mũi đâu, hôm nay lại ngoan ngoãn đứng đợi trước bếp, sau khi Chu Ngân Đệ đun chủn xong mỡ lợn và vớt tóp mỡ lên, mấy đứa trẻ không ngại nóng, bốc ăn lấy ăn để.
Chu Ngân Đệ cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Chùy Tử: “Nồi vừa mới gác bếp, còn nóng, mấy đứa đi ra ngoài đi, đợi lát nữa mẹ lấy cho ăn sau.”
"Mẹ cho con ăn trước đi."
"Mẹ, con cũng muốn.”
Chùy Tử và Quân Tử không hổ là anh em ruột, giống nhau y đúc ở điểm ăn uống, Chu Ngân Đệ đành phải lấy cho hai anh em một nửa tô, rồi gọi Hổ Tử bưng ra ăn với các em.
"Cẩn thận, coi chừng bỏng đấy"
...
"Quế Hương, nhà cô nấu gì thơm thế?"
"Chắc là tóp mỡ, tôi đã ngửi thấy rồi."
Các gia đình ở nông thôn sống gần nhau, việc sang nhà người khác nhau tám chuyện là chuyện hết sức bình thường, có một thứ gọi là “bát cơm cúng”, dùng để chỉ việc sang nhà người khác tám chuyện trong khi người ta đang ăn cơm.
Trần Quế Hương đang cắt cỏ non ở ngoài sân, rồi trộn với cám gạo cho gà ăn, nghe thấy tiếng có người đến nhà, bà nhanh chóng đứng dậy, quay lại cười nói.
“Mỡ lợn mua về để thắng đấy, lúc nãy Giai Tuệ đi mua mỡ lợn, nhìn thấy quầy bán thịt có xương ống, thế là con bé liền mua về nấu canh, nó bảo canh xương ống rất tốt cho trẻ con, có thể làm tăng chiều cao.”
“Thật sao? Nếu có thể làm tăng chiều cao thật, tôi ngày mai cũng sẽ mua về để nấu cho Đại Ngưu nhà tôi ăn mới được, nó đẻ cùng năm với Chùy Tử, nhưng thấp hơn Chùy Tử gần nửa cái đầu.”
“Đó là vì bà không cao bằng Lưu Tú con dâu nhà tôi, không phải các cụ hay nói: “Cha thấp một đứa thấp, mẹ lùn một lứa lùn”, người bà như này thì con cháu không thể cao được.”
“Được lắm Tương Lan Anh, bà dám chế giễu tôi à, mấy lời chê khéo này tôi đây không thích nghe đâu nhé.”
Trần Quế Hương mỉm cười, nhìn hai người họ như đang cãi nhau chí chóe trong sân, bà lấy chổi quét gọn phân gà, dọn dẹp chuồng gà, rồi lấy thức ăn đã trộn cho gà đổ vào bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất