[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 36: Đòi Hỏi
An Mạc Tuyết chưa bao giờ làm việc nhà nông trong cả hai kiếp của mình, vì vậy cô quá háo hức tới nỗi thức dậy sớm từ lúc bốn giờ sáng.
Không còn cách nào giết thời gian ấy hả? Có chứ, luyện võ.
Mấy ngày qua, sau khi luyện võ xong An Mạc Tuyết luôn cảm thấy cả người ấm áp, đặc biệt là vùng bụng dưới. Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cũng nhận thấy da mình căng bóng và mịn màng hơn, cân nặng cũng dần tăng lên.
Khung cảnh làng quê vào buổi sáng thật yên bình.
Nhưng khi An Mạc Tuyết trở về điểm thanh niên trí thức và ngồi vào bàn ăn sáng, mọi thứ lại tồi tệ như cũ. Cơm thì ổn, nhưng rau thì khó nuốt, chỉ có ít dưa muối ăn kèm.
Cô đứng dậy quay về phòng, dùng tủ quần áo làm vỏ bọc để đi vào không gian lấy một lọ nước sốt nấm thịt.
Cô quay lại bàn, dùng muỗng xúc một miếng lớn bỏ vào nắp lọ, đẩy tới giữa bàn, ra hiệu mời mọi người ăn cùng. Cô tự múc một muỗng nhỏ cho mình và đặt cái lọ bên cạnh. Lý Vệ Quốc dùng đũa gắp một miếng lớn, tiếp theo là Vương Chiêu Đệ cũng gắp một miếng lớn. Những người khác thì chỉ gắp một ít, nhưng không ai gắp nhiều hơn hai người đó, vì vậy chỉ một lát sau trên cái nắp không còn gì cả, tất cả mọi người đều khen ngon.
Lý Vệ Quốc ăn liên tục, miệng cứ khen ngon nhưng vẫn ăn chưa no. An Mạc Tuyết liếc anh ta một cái rồi lấy muỗng xúc một miếng lớn khác đặt lên nắp lọ.
Đũa của anh ta lập tức rơi xuống gắp thêm một miếng, Vương Chiêu Đệ vừa gắp vừa nói: "An Mạc Tuyết, mọi người đều thích ăn, cô cứ để cái lọ đó ở giữa để mọi người tự gắp đi. Cô cứ múc từng muỗng từng muỗng như vậy thật là mắc công."
Một số người không nói gì, có mấy người ngại ngùng bảo không cần, nhiều dầu và thịt như vậy, được nếm thử đã là không tệ, họ ngại khi cứ ăn ké của cô.
An Mạc Tuyết đặt đũa xuống nói: "Vương Chiêu Đệ, tôi cho cô ăn chung là vì tôi nhớ đến tình cảm của chúng ta cùng là thanh niên trí thức. Ai quy định rằng có đồ ngon là phải lấy ra cho mọi người cùng ăn? Từ nãy đến giờ đồ của tôi mà tôi còn không ăn nhiều bằng cô, chỉ có cô da mặt đủ dày mới gắp nhiều như vậy. Cô muốn ăn mà còn lấy cớ là vì mọi người, vậy sao cô không lấy đồ ngon của mình ra chia cho mọi người cùng ăn đi? Tôi đồng ý lấy ra thì cô mới có mà ăn, còn không thì cô cũng phải ngồi nhìn. Bây giờ thịt, dầu quý giá đến chừng nào. Tôi có phải là cha mẹ của cô đâu mà chiều theo ý cô. Sau này, tất cả những thứ của tôi phiền cô tránh xa một chút nhé, loại người như cô tôi không muốn chia sẻ. Đừng có mà được hời lại còn đòi hỏi."
Bữa sáng này mọi người tan rã trong không vui.
Loa vang lên tiếng còi báo hiệu đến giờ làm việc, thanh niên trí thức ăn mặc chỉnh tề bắt đầu đi làm.
An Mạc Tuyết không biết mình phải làm gì, nhưng cô chuẩn bị khá đầy đủ, áo dài, quần dài, mũ rơm, khăn voan, găng tay, bình nước.
Đi đến sân phơi mới biết, mỗi ngày đi làm đội trưởng phải phân công công việc trước, công việc khác nhau sẽ nhận dụng cụ khác nhau, chiều làm xong việc sẽ trả lại dụng cụ, công điểm được tính theo số lượng và chất lượng công việc.
Không còn cách nào giết thời gian ấy hả? Có chứ, luyện võ.
Mấy ngày qua, sau khi luyện võ xong An Mạc Tuyết luôn cảm thấy cả người ấm áp, đặc biệt là vùng bụng dưới. Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cũng nhận thấy da mình căng bóng và mịn màng hơn, cân nặng cũng dần tăng lên.
Khung cảnh làng quê vào buổi sáng thật yên bình.
Nhưng khi An Mạc Tuyết trở về điểm thanh niên trí thức và ngồi vào bàn ăn sáng, mọi thứ lại tồi tệ như cũ. Cơm thì ổn, nhưng rau thì khó nuốt, chỉ có ít dưa muối ăn kèm.
Cô đứng dậy quay về phòng, dùng tủ quần áo làm vỏ bọc để đi vào không gian lấy một lọ nước sốt nấm thịt.
Cô quay lại bàn, dùng muỗng xúc một miếng lớn bỏ vào nắp lọ, đẩy tới giữa bàn, ra hiệu mời mọi người ăn cùng. Cô tự múc một muỗng nhỏ cho mình và đặt cái lọ bên cạnh. Lý Vệ Quốc dùng đũa gắp một miếng lớn, tiếp theo là Vương Chiêu Đệ cũng gắp một miếng lớn. Những người khác thì chỉ gắp một ít, nhưng không ai gắp nhiều hơn hai người đó, vì vậy chỉ một lát sau trên cái nắp không còn gì cả, tất cả mọi người đều khen ngon.
Lý Vệ Quốc ăn liên tục, miệng cứ khen ngon nhưng vẫn ăn chưa no. An Mạc Tuyết liếc anh ta một cái rồi lấy muỗng xúc một miếng lớn khác đặt lên nắp lọ.
Đũa của anh ta lập tức rơi xuống gắp thêm một miếng, Vương Chiêu Đệ vừa gắp vừa nói: "An Mạc Tuyết, mọi người đều thích ăn, cô cứ để cái lọ đó ở giữa để mọi người tự gắp đi. Cô cứ múc từng muỗng từng muỗng như vậy thật là mắc công."
Một số người không nói gì, có mấy người ngại ngùng bảo không cần, nhiều dầu và thịt như vậy, được nếm thử đã là không tệ, họ ngại khi cứ ăn ké của cô.
An Mạc Tuyết đặt đũa xuống nói: "Vương Chiêu Đệ, tôi cho cô ăn chung là vì tôi nhớ đến tình cảm của chúng ta cùng là thanh niên trí thức. Ai quy định rằng có đồ ngon là phải lấy ra cho mọi người cùng ăn? Từ nãy đến giờ đồ của tôi mà tôi còn không ăn nhiều bằng cô, chỉ có cô da mặt đủ dày mới gắp nhiều như vậy. Cô muốn ăn mà còn lấy cớ là vì mọi người, vậy sao cô không lấy đồ ngon của mình ra chia cho mọi người cùng ăn đi? Tôi đồng ý lấy ra thì cô mới có mà ăn, còn không thì cô cũng phải ngồi nhìn. Bây giờ thịt, dầu quý giá đến chừng nào. Tôi có phải là cha mẹ của cô đâu mà chiều theo ý cô. Sau này, tất cả những thứ của tôi phiền cô tránh xa một chút nhé, loại người như cô tôi không muốn chia sẻ. Đừng có mà được hời lại còn đòi hỏi."
Bữa sáng này mọi người tan rã trong không vui.
Loa vang lên tiếng còi báo hiệu đến giờ làm việc, thanh niên trí thức ăn mặc chỉnh tề bắt đầu đi làm.
An Mạc Tuyết không biết mình phải làm gì, nhưng cô chuẩn bị khá đầy đủ, áo dài, quần dài, mũ rơm, khăn voan, găng tay, bình nước.
Đi đến sân phơi mới biết, mỗi ngày đi làm đội trưởng phải phân công công việc trước, công việc khác nhau sẽ nhận dụng cụ khác nhau, chiều làm xong việc sẽ trả lại dụng cụ, công điểm được tính theo số lượng và chất lượng công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất