[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 43: Trạm Thu Mua Phế Liệu
Hai người tiếp tục sôi nổi trò chuyện, chờ một lát không có ai đến nữa, ông chú Mã vung roi, chuyến xe bắt đầu lăn bánh.
Khi xe lừa đi xa, tiếng cười của thím Mai Hoa, ông chú Mã và những người khác vẫn còn vang vọng, nhưng không có tiếng cười của An Mạc Tuyết, chỉ nghe giọng nói giận dữ mơ hồ của cô: "Thím Mai Hoa, chú Mã, có cần phải như vậy không? Đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy mà, đừng cười cháu nữa!"
Hóa ra là con lừa đi “bậy” giữa đường, ông chú Mã đợi đến khi con lừa giải quyết nỗi buồn xong thì xới chỗ đó lên cho vào cái thùng nhỏ treo dưới xe.
An Mạc Tuyết không hiểu nên đưa ra câu hỏi, khiến mọi người phá lên cười.
Hoa màu tốt tươi hoàn toàn nhờ vào phân bón, cuộc sống của người dân lúc này thật khiến người ta phải thán phục, họ không lãng phí một chút nào.
Sau trận cười đùa vừa rồi cũng không làm An Mạc Tuyết bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu: "Thím Mai Hoa, cháu nghe nói trên núi của chúng ta có lợn rừng, thậm chí còn có sói nữa, điều này có phải là sự thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi, đi sâu vào trong núi còn có gấu và hổ kia mà."
"Có người đi sâu vào núi luôn hả thím?"
"Có lẽ là có, nhưng vài năm gần đây thì ít hơn rồi. Cách đây mấy năm có một số người đi săn, tuy nhiên họ thường đi theo nhóm, với lại ai biết chút võ vẽ mới dám đi."
"Theo như thím nói thì nếu ngày xưa người ta chôn cất mồ mả ở sâu trong rừng núi thì sẽ chẳng có ai dám vào đó cúng bái đúng không? Dãy núi này lớn thật đấy, đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy một dãy núi lớn như vậy."
"Dù muốn đi cũng phải thật cẩn thận, nếu nhà người ta ít người quá thì cũng không dám đi đâu, bằng không thì trên núi sớm đã trọc rồi. Chờ đến lúc cháu sống ở đây lâu hơn, cháu sẽ biết ở trong núi có rất nhiều thứ tốt. Sắp tới mùa nấm rồi, chỉ cần trời bắt đầu có sương mù thì có thể đi hái nấm, đến lúc đó cháu cứ đến tìm thím, thím sẽ dẫn cháu đi hái nấm."
"Vậy đến lúc đó cháu nhất định sẽ tìm thím Mai Hoa." An Mạc Tuyết nói.
Trong suốt hành trình, mọi người cùng nhau trò chuyện, cuối cùng cũng đến huyện thành.
An Mạc Tuyết đi đến nhà hàng quốc doanh trước, lúc này đã hơi muộn, chỉ còn lại năm cái bánh quẩy, cô mua hết và còn mua thêm một ly sữa đậu nành, lấy đường đỏ ở trong túi ra, múc một muỗng to cho vào. May mắn là vào thời điểm này không có nhiều người ăn cơm, nếu không cô sẽ bị người ta chửi là vung tiền như rác.
Cô ăn hết năm cái bánh quẩy, đầu bếp nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô gái trông gầy gò thế kia mà lại có thể ăn hết những cái bánh quẩy to như vậy. Dù sao thì mặc kệ người khác nghĩ cái gì, cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện với bữa ăn của mình.
Sau khi rời nhà hàng quốc doanh, An Mạc Tuyết đi đến bưu điện nhận tiền trợ cấp tháng này.
Xong xuôi cô lại đi đến cửa hàng sách, ở thời điểm này cửa hàng sách chỉ bán sách báo. An Mạc Tuyết mua một đống báo để dành đọc từ từ, còn có thể dùng để dán tường khi chuyển nhà.
Thất vọng rời khỏi cửa hàng sách, cô lại đến trạm thu mua phế liệu xem có đồ nội thất còn dùng được hay không, nếu tìm được nhà ở rồi thì cô cũng cần có đồ đạc.
Khi xe lừa đi xa, tiếng cười của thím Mai Hoa, ông chú Mã và những người khác vẫn còn vang vọng, nhưng không có tiếng cười của An Mạc Tuyết, chỉ nghe giọng nói giận dữ mơ hồ của cô: "Thím Mai Hoa, chú Mã, có cần phải như vậy không? Đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy mà, đừng cười cháu nữa!"
Hóa ra là con lừa đi “bậy” giữa đường, ông chú Mã đợi đến khi con lừa giải quyết nỗi buồn xong thì xới chỗ đó lên cho vào cái thùng nhỏ treo dưới xe.
An Mạc Tuyết không hiểu nên đưa ra câu hỏi, khiến mọi người phá lên cười.
Hoa màu tốt tươi hoàn toàn nhờ vào phân bón, cuộc sống của người dân lúc này thật khiến người ta phải thán phục, họ không lãng phí một chút nào.
Sau trận cười đùa vừa rồi cũng không làm An Mạc Tuyết bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu: "Thím Mai Hoa, cháu nghe nói trên núi của chúng ta có lợn rừng, thậm chí còn có sói nữa, điều này có phải là sự thật không ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi, đi sâu vào trong núi còn có gấu và hổ kia mà."
"Có người đi sâu vào núi luôn hả thím?"
"Có lẽ là có, nhưng vài năm gần đây thì ít hơn rồi. Cách đây mấy năm có một số người đi săn, tuy nhiên họ thường đi theo nhóm, với lại ai biết chút võ vẽ mới dám đi."
"Theo như thím nói thì nếu ngày xưa người ta chôn cất mồ mả ở sâu trong rừng núi thì sẽ chẳng có ai dám vào đó cúng bái đúng không? Dãy núi này lớn thật đấy, đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy một dãy núi lớn như vậy."
"Dù muốn đi cũng phải thật cẩn thận, nếu nhà người ta ít người quá thì cũng không dám đi đâu, bằng không thì trên núi sớm đã trọc rồi. Chờ đến lúc cháu sống ở đây lâu hơn, cháu sẽ biết ở trong núi có rất nhiều thứ tốt. Sắp tới mùa nấm rồi, chỉ cần trời bắt đầu có sương mù thì có thể đi hái nấm, đến lúc đó cháu cứ đến tìm thím, thím sẽ dẫn cháu đi hái nấm."
"Vậy đến lúc đó cháu nhất định sẽ tìm thím Mai Hoa." An Mạc Tuyết nói.
Trong suốt hành trình, mọi người cùng nhau trò chuyện, cuối cùng cũng đến huyện thành.
An Mạc Tuyết đi đến nhà hàng quốc doanh trước, lúc này đã hơi muộn, chỉ còn lại năm cái bánh quẩy, cô mua hết và còn mua thêm một ly sữa đậu nành, lấy đường đỏ ở trong túi ra, múc một muỗng to cho vào. May mắn là vào thời điểm này không có nhiều người ăn cơm, nếu không cô sẽ bị người ta chửi là vung tiền như rác.
Cô ăn hết năm cái bánh quẩy, đầu bếp nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô gái trông gầy gò thế kia mà lại có thể ăn hết những cái bánh quẩy to như vậy. Dù sao thì mặc kệ người khác nghĩ cái gì, cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện với bữa ăn của mình.
Sau khi rời nhà hàng quốc doanh, An Mạc Tuyết đi đến bưu điện nhận tiền trợ cấp tháng này.
Xong xuôi cô lại đi đến cửa hàng sách, ở thời điểm này cửa hàng sách chỉ bán sách báo. An Mạc Tuyết mua một đống báo để dành đọc từ từ, còn có thể dùng để dán tường khi chuyển nhà.
Thất vọng rời khỏi cửa hàng sách, cô lại đến trạm thu mua phế liệu xem có đồ nội thất còn dùng được hay không, nếu tìm được nhà ở rồi thì cô cũng cần có đồ đạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất