[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 7: Hạ Sốt
Khi An Mạc Tuyết tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhấc tay lên cũng khó khăn, đầu óc như muốn nổ tung, mắt thì không thể mở ra nổi. Cùng lúc đó, ký ức của một cô gái khác hiện ra trong tâm trí cô.
Cô gái này cũng tên là An Mạc Tuyết, năm nay mười bảy tuổi, sắp tốt nghiệp cao trung.
Một tuần trước, bộ đội đến báo tin cha mẹ cô gái đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.
Sáng hôm qua, với sự hỗ trợ của đơn vị, cô gái đã hoàn tất việc lễ tang cho cha mẹ.
Về đến nhà, cô gái kiệt sức ngã xuống giường và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
An Mạc Tuyết không biết mình đã nhập vào cơ thể này bằng cách nào, chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô biết ơn tổ tiên, tự nhủ rằng nếu đã đến đây rồi thì sẽ sống thật tốt.
Việc đầu tiên cần làm là tìm thức ăn và thuốc men.
An Mạc Tuyết nghi ngờ rằng cô gái vì quá đau buồn nên bị sốt cao và qua đời, bây giờ cả người cô vẫn còn nóng ran, cổ họng thì rát bỏng.
Cô lo lắng cơ thể yếu ớt này sẽ không chịu đựng nổi và mình sẽ lại một lần nữa lìa đời, nếu vậy thì liệu cô có còn cơ hội sống tiếp hay không?
Có phải, theo quy luật, cứ có không gian là sẽ xuyên không?
An Mạc Tuyết không cam tâm, tiền của tôi còn chưa tiêu hết mà đã chết rồi là sao!
A! Tiếc quá đi!
Cô nhẩm đi nhẩm lại "Vào", và rồi thực sự bước vào không gian.
Ôi, may mắn thay, không gian vẫn theo cô.
Cô tìm thấy thuốc hạ sốt, một phần cháo, một cái bánh bao, một quả trứng và nửa cốc nước.
Uống nước trước rồi uống viên thuốc hạ sốt.
Sau đó, cô bóc vỏ trứng, ăn một miếng trứng, một miếng cháo, một miếng bánh bao, cứ thế chỉ trong vài phút, cô đã ăn hết tất cả.
Đói quá! Kể từ khi nghe tin cha mẹ hy sinh, mỗi ngày cô gái này chỉ ăn một bữa cơm, canh rau dưa cũng chỉ ăn vài miếng, hai ngày nay thậm chí còn không ăn gì.
Ngủ cũng rất ít. Như vậy thì khỏe được mới là lạ.
Lấy miếng ngọc bội mà tổ tiên tặng ra, sau khi nhỏ máu nhận chủ, An Mạc Tuyết nắm chặt nó trong tay.
Nửa tiếng sau, An Mạc Tuyết cảm thấy thân nhiệt đã hạ xuống, cả người toát đầy mồ hôi, cô lại uống thêm thuốc hạ sốt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lặn. An Mạc Tuyết nhìn chiếc đồng hồ bên gối, đã hơn năm giờ chiều.
Thân nhiệt trở lại bình thường, cô không còn sốt nữa.
Ngủ một giấc, cô đã lấy lại một chút sức lực. Người dính nháp, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tóc thì rối tung.
Nghĩ trong lòng "Vào", An Mạc Tuyết bước vào không gian, đi đến phòng tắm trong nhà tắm rửa.
Tắm xong, cô ngồi vào bàn trang điểm trong phòng ngủ của không gian, lúc này mới nhìn kỹ cơ thể trước mắt.
Mái tóc dài ngang hông; đôi mắt phượng cong vút, vừa quyến rũ vừa tà mị; chiếc mũi cao và thẳng; đôi môi mỏng căng mọng tựa như thoa một lớp son môi màu hồng nhạt. Khuôn mặt mệt mỏi, toát lên vẻ đau thương.
Trên cổ đeo một con hồ ly nhỏ màu đen tuyền, hai mắt sáng rực, không rõ là được làm bằng chất liệu gì, dây chuyền nửa trong suốt.
Cô gái này cũng tên là An Mạc Tuyết, năm nay mười bảy tuổi, sắp tốt nghiệp cao trung.
Một tuần trước, bộ đội đến báo tin cha mẹ cô gái đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.
Sáng hôm qua, với sự hỗ trợ của đơn vị, cô gái đã hoàn tất việc lễ tang cho cha mẹ.
Về đến nhà, cô gái kiệt sức ngã xuống giường và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
An Mạc Tuyết không biết mình đã nhập vào cơ thể này bằng cách nào, chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô biết ơn tổ tiên, tự nhủ rằng nếu đã đến đây rồi thì sẽ sống thật tốt.
Việc đầu tiên cần làm là tìm thức ăn và thuốc men.
An Mạc Tuyết nghi ngờ rằng cô gái vì quá đau buồn nên bị sốt cao và qua đời, bây giờ cả người cô vẫn còn nóng ran, cổ họng thì rát bỏng.
Cô lo lắng cơ thể yếu ớt này sẽ không chịu đựng nổi và mình sẽ lại một lần nữa lìa đời, nếu vậy thì liệu cô có còn cơ hội sống tiếp hay không?
Có phải, theo quy luật, cứ có không gian là sẽ xuyên không?
An Mạc Tuyết không cam tâm, tiền của tôi còn chưa tiêu hết mà đã chết rồi là sao!
A! Tiếc quá đi!
Cô nhẩm đi nhẩm lại "Vào", và rồi thực sự bước vào không gian.
Ôi, may mắn thay, không gian vẫn theo cô.
Cô tìm thấy thuốc hạ sốt, một phần cháo, một cái bánh bao, một quả trứng và nửa cốc nước.
Uống nước trước rồi uống viên thuốc hạ sốt.
Sau đó, cô bóc vỏ trứng, ăn một miếng trứng, một miếng cháo, một miếng bánh bao, cứ thế chỉ trong vài phút, cô đã ăn hết tất cả.
Đói quá! Kể từ khi nghe tin cha mẹ hy sinh, mỗi ngày cô gái này chỉ ăn một bữa cơm, canh rau dưa cũng chỉ ăn vài miếng, hai ngày nay thậm chí còn không ăn gì.
Ngủ cũng rất ít. Như vậy thì khỏe được mới là lạ.
Lấy miếng ngọc bội mà tổ tiên tặng ra, sau khi nhỏ máu nhận chủ, An Mạc Tuyết nắm chặt nó trong tay.
Nửa tiếng sau, An Mạc Tuyết cảm thấy thân nhiệt đã hạ xuống, cả người toát đầy mồ hôi, cô lại uống thêm thuốc hạ sốt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lặn. An Mạc Tuyết nhìn chiếc đồng hồ bên gối, đã hơn năm giờ chiều.
Thân nhiệt trở lại bình thường, cô không còn sốt nữa.
Ngủ một giấc, cô đã lấy lại một chút sức lực. Người dính nháp, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tóc thì rối tung.
Nghĩ trong lòng "Vào", An Mạc Tuyết bước vào không gian, đi đến phòng tắm trong nhà tắm rửa.
Tắm xong, cô ngồi vào bàn trang điểm trong phòng ngủ của không gian, lúc này mới nhìn kỹ cơ thể trước mắt.
Mái tóc dài ngang hông; đôi mắt phượng cong vút, vừa quyến rũ vừa tà mị; chiếc mũi cao và thẳng; đôi môi mỏng căng mọng tựa như thoa một lớp son môi màu hồng nhạt. Khuôn mặt mệt mỏi, toát lên vẻ đau thương.
Trên cổ đeo một con hồ ly nhỏ màu đen tuyền, hai mắt sáng rực, không rõ là được làm bằng chất liệu gì, dây chuyền nửa trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất