Chương 18: Miễn Là Đủ Dũng Cảm, Sẽ Không Sợ Hãi 6
Ánh mắt Dương Lợi Dân trợn tròn: "Hóa ra đều là lỗi của tao à?"
Dương Quân Tô lớn tiếng hỏi ngược lại: "Không phải lỗi của cha thì là lỗi của ai? Chẳng lẽ lại là lỗi của con?"
"Đó là lỗi của mày. Mày là đứa con bạch nhãn lang không có lương tâm!"
Dương Quân Tô đối chọi gay gắt: "Cha là cha của con, sao cha có thể nói con như thế? Cũng giống như tài liệu, cha là bản gốc, còn con là bản sao của cha. Nếu có một bản sao nào của con bị sai sót thì chắc chắn là do bản gốc có vấn đề!"
Dương Lợi Dân: "..." Ông ta nhất thời không cách nào phản bác.
Hồi lâu sau, ông ta mới oán hận nói: "Bản gốc cái con mẹ mày. Mẹ mày mới là bản gốc, mày là do bà ta sinh ra."
Dương Quân Tô: "Nếu không có cha phối hợp thì một mình bà ấy có thể sinh ra con sao?"
Tâm trạng của Dương Lợi Dân vô cùng buồn bực, ông ta cũng không ăn bữa sáng nữa mà đứng dậy rời đi. Trước khi đi ông ta còn lớn tiếng quát về phía Diệp Hương Vân: "Tôi đi làm, sẽ đến nhà ăn ăn sáng. Bà quản con gái của bà cho tốt đi."
Dương Lợi Dân vừa đi thì bầu không khí trong nhà lập tức trở nên trong lành.
Dương Quân Tô ngồi xuống trước bàn ăn, tay cầm bánh bao lên ăn.
Diệp Hương Vân tức tới mức thở hổn hển nói: "Con còn ăn được nữa à?"
Dương Quân Tô cũng không khách khí với bà ấy: "Mẹ đừng chọc con, con uống quá nhiều nên bây giờ vẫn còn có tác dụng chậm. Mẹ nghĩ bản gốc của mẹ không có vấn đề gì sao? Con cũng không ngại nói chuyện với mẹ đâu."
Diệp Hương Vân bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Dương Quân Tô, trong thoáng chốc không tiếp lời.
Dương Lợi Dân không ăn cơm, Dương Quân Tô không chút khách khí ăn trứng gà muối vốn thuộc về ông ta, sau đó ăn thêm ba cái bánh bao lớn, húp hai chén cháo. Cơ thể của cô sức mạnh lớn nên tiêu thụ cũng nhiều, lượng cơm cô ăn cũng lớn hơn người bình thường.
Diệp Hương Vân suy sụp thở dài, vô lực nói: "Con cứ như vậy phải làm sao đây?" Nếu chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài thì đứa con gái này không thể gả ra ngoài được nữa.
Dương Quân Tô hoàn toàn không hề lo lắng về vấn đề này, cuộc sống giống như chó thế này rồi, vậy mà bà chỉ lo lắng không gả được cô ra ngoài thôi sao? Đầu óc bà ấy thật sự rớt xuống cống rồi.
Dương Quân Tô vừa ăn cơm vừa suy xét đến thái độ của Dương Lợi Dân. Ông ta đã thay đổi, cho dù sự thay đổi này rất mơ hồ nhưng ông ta cũng đã trở nên khách khí hơn nhiều.
Cái gì mà uống say rượu không khống chế được bản thân? Lừa ai đấy? Chẳng lẽ chưa có ai từng say rượu à? Sao khi say cô không tự chém mình đi? Tất cả mọi thứ là một cái cớ.
Biểu hiện của Dương Lợi Dân cũng đã hoàn toàn chứng minh rằng ngang tàn sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ mất mạng. Chỉ cần bạn làm ra tư thế liều mạng, người bình thường đều sẽ kinh hoàng. Đặc biệt là loại người vốn đã sợ người khác như Dương Lợi Dân, sẽ càng thêm kinh ngạc. Cô thử một chút đã thăm dò rõ ràng Dương Lợi Dân, về sau biết đối phó với ông ta như thế nào.
Dương Quân Tô ăn sáng xong, cô đeo túi xách lên lưng đi làm. Hôm qua mới mượn xe xong, hôm nay ngại mượn nữa nên cô chỉ có thể đi bộ.
Hàng xóm Ngô Mẫn cùng đường với cô nên chủ động muốn đưa cô đi.
Ngô Mẫn ân cần hỏi: "Tiểu Tô, tối hôm qua cha em lại làm loạn à?”
Tối qua, hàng xóm hai bên nhà đã nghe thấy tiếng động.
Dương Quân Tô không để ý nói: "Loại người như ông ta không phải thường xuyên náo loạn sao? Em đã quen với việc này từ lâu rồi."
Ngô Mẫn hỏi: "Công việc ở bộ phận cơ sở hạ tầng khá nặng nề và mệt mỏi. Trong đó toàn là đồng chí nam, em có thể thích nghi được không?"
Dương Quân Tô cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn em có thể hoà nhập được." Cô thường không thích nghi với người khác, đều là người khác thích nghi với cô.
Dương Quân Tô lớn tiếng hỏi ngược lại: "Không phải lỗi của cha thì là lỗi của ai? Chẳng lẽ lại là lỗi của con?"
"Đó là lỗi của mày. Mày là đứa con bạch nhãn lang không có lương tâm!"
Dương Quân Tô đối chọi gay gắt: "Cha là cha của con, sao cha có thể nói con như thế? Cũng giống như tài liệu, cha là bản gốc, còn con là bản sao của cha. Nếu có một bản sao nào của con bị sai sót thì chắc chắn là do bản gốc có vấn đề!"
Dương Lợi Dân: "..." Ông ta nhất thời không cách nào phản bác.
Hồi lâu sau, ông ta mới oán hận nói: "Bản gốc cái con mẹ mày. Mẹ mày mới là bản gốc, mày là do bà ta sinh ra."
Dương Quân Tô: "Nếu không có cha phối hợp thì một mình bà ấy có thể sinh ra con sao?"
Tâm trạng của Dương Lợi Dân vô cùng buồn bực, ông ta cũng không ăn bữa sáng nữa mà đứng dậy rời đi. Trước khi đi ông ta còn lớn tiếng quát về phía Diệp Hương Vân: "Tôi đi làm, sẽ đến nhà ăn ăn sáng. Bà quản con gái của bà cho tốt đi."
Dương Lợi Dân vừa đi thì bầu không khí trong nhà lập tức trở nên trong lành.
Dương Quân Tô ngồi xuống trước bàn ăn, tay cầm bánh bao lên ăn.
Diệp Hương Vân tức tới mức thở hổn hển nói: "Con còn ăn được nữa à?"
Dương Quân Tô cũng không khách khí với bà ấy: "Mẹ đừng chọc con, con uống quá nhiều nên bây giờ vẫn còn có tác dụng chậm. Mẹ nghĩ bản gốc của mẹ không có vấn đề gì sao? Con cũng không ngại nói chuyện với mẹ đâu."
Diệp Hương Vân bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Dương Quân Tô, trong thoáng chốc không tiếp lời.
Dương Lợi Dân không ăn cơm, Dương Quân Tô không chút khách khí ăn trứng gà muối vốn thuộc về ông ta, sau đó ăn thêm ba cái bánh bao lớn, húp hai chén cháo. Cơ thể của cô sức mạnh lớn nên tiêu thụ cũng nhiều, lượng cơm cô ăn cũng lớn hơn người bình thường.
Diệp Hương Vân suy sụp thở dài, vô lực nói: "Con cứ như vậy phải làm sao đây?" Nếu chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài thì đứa con gái này không thể gả ra ngoài được nữa.
Dương Quân Tô hoàn toàn không hề lo lắng về vấn đề này, cuộc sống giống như chó thế này rồi, vậy mà bà chỉ lo lắng không gả được cô ra ngoài thôi sao? Đầu óc bà ấy thật sự rớt xuống cống rồi.
Dương Quân Tô vừa ăn cơm vừa suy xét đến thái độ của Dương Lợi Dân. Ông ta đã thay đổi, cho dù sự thay đổi này rất mơ hồ nhưng ông ta cũng đã trở nên khách khí hơn nhiều.
Cái gì mà uống say rượu không khống chế được bản thân? Lừa ai đấy? Chẳng lẽ chưa có ai từng say rượu à? Sao khi say cô không tự chém mình đi? Tất cả mọi thứ là một cái cớ.
Biểu hiện của Dương Lợi Dân cũng đã hoàn toàn chứng minh rằng ngang tàn sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ mất mạng. Chỉ cần bạn làm ra tư thế liều mạng, người bình thường đều sẽ kinh hoàng. Đặc biệt là loại người vốn đã sợ người khác như Dương Lợi Dân, sẽ càng thêm kinh ngạc. Cô thử một chút đã thăm dò rõ ràng Dương Lợi Dân, về sau biết đối phó với ông ta như thế nào.
Dương Quân Tô ăn sáng xong, cô đeo túi xách lên lưng đi làm. Hôm qua mới mượn xe xong, hôm nay ngại mượn nữa nên cô chỉ có thể đi bộ.
Hàng xóm Ngô Mẫn cùng đường với cô nên chủ động muốn đưa cô đi.
Ngô Mẫn ân cần hỏi: "Tiểu Tô, tối hôm qua cha em lại làm loạn à?”
Tối qua, hàng xóm hai bên nhà đã nghe thấy tiếng động.
Dương Quân Tô không để ý nói: "Loại người như ông ta không phải thường xuyên náo loạn sao? Em đã quen với việc này từ lâu rồi."
Ngô Mẫn hỏi: "Công việc ở bộ phận cơ sở hạ tầng khá nặng nề và mệt mỏi. Trong đó toàn là đồng chí nam, em có thể thích nghi được không?"
Dương Quân Tô cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn em có thể hoà nhập được." Cô thường không thích nghi với người khác, đều là người khác thích nghi với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất