Chương 27: Đòi Tiền 3
Lão Trần cười đến rất vui vẻ, trong mắt ông ấy mang theo vẻ thưởng thức mà nhìn Dương Quân Tô, cô gái này vậy mà không giống cha mình.
Dương Quân Tô chỉ vào Cảnh Trung lời lẽ chính nghĩa nói: "Chú Cảnh, chú có thể nói tôi mắng tôi, nhưng tôi không cho phép chú nói cha tôi hẹp hòi. Cha tôi rộng rãi hơn chú nhiều."
Dương Lợi Dân không nghĩ tới đứa con gái trong nhà dám ném dao phay về phía ông ta vậy mà ở bên ngoài lại bảo vệ mình như thế, trong lòng ông ta thật sự là ngũ vị tạp trần.
Dương Quân Tô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nguyên tắc của cô là, lúc đấu với ai thì chuyên tâm đấu với kẻ đó, có thể tạm thời đoàn kết tất cả người có thể đoàn kết lại, bao quát đồ ngốc và ngu xuẩn. Hiện tại cô muốn đấu với Cảnh Trung, tự nhiên phải kéo người cha vô dụng của mình về phía mình rồi.
Dương Lợi Dân cũng có oán trách về Cảnh Trung, chuyện công việc, ông ta đã giải thích, cũng nói sẽ nghĩ cách đền bù, nhưng mà vợ chồng hai người họ không chịu, Dương Lợi Dân cũng nổi giận.
Hiện tại lại nói ông ta hẹp hòi đạo đức giả thẳng mặt, được, vậy tôi sẽ hẹp hòi cho ông xem.
Ông ta không vứt bỏ được mặt mũi mà tìm Cảnh Trung đòi tiền ở trước mặt mọi người, nhưng con gái mình đòi, ông ta cũng mặc kệ.
Dương Lợi Dân quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Dương Quân Tô tiếp tục tính sổ: "Chú Cảnh, nhà chúng tôi sống rất khó khăn, mẹ tôi không có công việc, không giống thím Chu có công việc chính thức. Em gái tôi vẫn còn đang đi học, chú hãy trả lại tiền cho nhà tôi đi."
Mọi người nhìn Cảnh Trung xì xào bàn tán.
Cảnh Trung miễn cưỡng cười nói: "Cái kia, Tiểu Tô à, chú không phải không trả, hiện tại trong tay chú không có đủ tiền, chờ hai ngày nữa chú dặn thím cháu đem tiền qua cho cháu có được không? Cháu nhanh đi về đi."
Dương Quân Tô cũng không tin, ánh mắt cô lấp lánh nhìn chằm chằm Cảnh Trung: "Chú Cảnh, hôm nay chú cũng được phát tiền lương, trước hết đưa tôi ba lăm đi. Chú sẽ không phải ngay cả tiền lương của mình cũng không làm chủ được đó chứ? Chú sẽ không phải cũng sợ vợ đó chứ?"
Cảnh Trung: "..."
Đám người: "..."
Lúc này lão Trần lại mở miệng: "Tiểu Cảnh, anh hãy trả tiền cho con gái người ta đi. Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Bao Tân cũng nói: "Đúng vậy, lão Cảnh, ông trả tiền lại cho cô bé đi."
Cảnh Trung quả thực xấu hổ vô cùng, ông ta lề mề một hồi, rốt cục vẫn chầm chậm móc túi tiền ra.
Dương Quân Tô tay mắt lanh lẹ, đoạt lấy túi tiền: "Chú Cảnh, để tôi làm cho."
Nói xong, cô rút tiền ra một cách lưu loát, thuần thục đếm một cái, "Trong ví tiền của chú tổng cộng có 89 đồng năm hào, chú thiếu nhà tôi 75 đồng năm, tôi xóa số lẻ cho chú, tính 75, tiền còn lại chú đếm thử." Nói, cô lại giao tiền cho lão Trần: "Bác Trần, bác là người đức cao vọng trọng nhất phân trường này, tất cả mọi người tin bác, bác đếm giúp cháu để tránh chú Cảnh trở về không tiện ăn nói."
Lão Trần nhận tiền, nghiêm túc đếm hai lần, nói ra: "Số lượng hoàn toàn đúng."
Dương Quân Tô vui sướng nhận lấy tiền, nhét vào túi xách.
Ánh mắt Dương Lợi Dân phức tạp nhìn xem con gái nhà mình, đòi tiền còn có thể đòi như thế sao?
Mọi người cũng rất hứng thú nhìn Dương Quân Tô.
Cảnh Trung cầm túi tiền mỏng dính, tức giận nói: "Được rồi, tiền đã trả xong, cô cũng nên trở về đi."
Dương Quân Tô vẫn không rời đi, cô cười híp mắt nhìn về phía Bao Tân: "Chú Bao, trên tờ giấy ghi nợ này có viết chú thiếu cha tôi 52 đồng, hay là hôm nay chú cũng trả luôn đi."
Bao Tân: "..." Ông ta đang hóng chuyện rất vui, làm sao lại đến phiên mình rồi?
Bao Tân ấp úng, nhìn trái phải mà nói ông ta thế này ông ta thế kia, nhưng Dương Quân Tô vẫn cắn chặt không buông. Bao Tân còn muốn kì kèo, muốn kéo tới giờ làm việc, để Dương Quân Tô không thể không rời đi. Ai ngờ Dương Quân Tô thoải mái nói: "Hôm nay nếu tôi không nhận được tiền thì sẽ không đi, một hồi lãnh đạo các chú đi làm, tôi sẽ báo cáo với ông ấy."
Mọi người cũng bắt đầu vây công Bao Tân, nếu thật sự để lãnh đạo biết thì sẽ khiến cả phòng bọn họ mất mặt.
"Lão Bao à, ông mau trả tiền cho Tiểu Dương người ta đi."
"Đúng vậy, ông xem lão Cảnh cũng đã trả rồi."
Bao Tân tiếp tục qua loa tắc trách nói: "Tôi, tôi không mang tiền."
Đoàn người nói ra: "Hôm nay vừa phát tiền lương mà."
Bao Tân muốn trốn nợ, nhưng hôm nay ông ta đụng phải kẻ khó chơi, Dương Quân Tô người ta là một bộ hôm nay không trả tiền thì tôi sẽ không đi.
Dương Quân Tô chỉ vào Cảnh Trung lời lẽ chính nghĩa nói: "Chú Cảnh, chú có thể nói tôi mắng tôi, nhưng tôi không cho phép chú nói cha tôi hẹp hòi. Cha tôi rộng rãi hơn chú nhiều."
Dương Lợi Dân không nghĩ tới đứa con gái trong nhà dám ném dao phay về phía ông ta vậy mà ở bên ngoài lại bảo vệ mình như thế, trong lòng ông ta thật sự là ngũ vị tạp trần.
Dương Quân Tô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nguyên tắc của cô là, lúc đấu với ai thì chuyên tâm đấu với kẻ đó, có thể tạm thời đoàn kết tất cả người có thể đoàn kết lại, bao quát đồ ngốc và ngu xuẩn. Hiện tại cô muốn đấu với Cảnh Trung, tự nhiên phải kéo người cha vô dụng của mình về phía mình rồi.
Dương Lợi Dân cũng có oán trách về Cảnh Trung, chuyện công việc, ông ta đã giải thích, cũng nói sẽ nghĩ cách đền bù, nhưng mà vợ chồng hai người họ không chịu, Dương Lợi Dân cũng nổi giận.
Hiện tại lại nói ông ta hẹp hòi đạo đức giả thẳng mặt, được, vậy tôi sẽ hẹp hòi cho ông xem.
Ông ta không vứt bỏ được mặt mũi mà tìm Cảnh Trung đòi tiền ở trước mặt mọi người, nhưng con gái mình đòi, ông ta cũng mặc kệ.
Dương Lợi Dân quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Dương Quân Tô tiếp tục tính sổ: "Chú Cảnh, nhà chúng tôi sống rất khó khăn, mẹ tôi không có công việc, không giống thím Chu có công việc chính thức. Em gái tôi vẫn còn đang đi học, chú hãy trả lại tiền cho nhà tôi đi."
Mọi người nhìn Cảnh Trung xì xào bàn tán.
Cảnh Trung miễn cưỡng cười nói: "Cái kia, Tiểu Tô à, chú không phải không trả, hiện tại trong tay chú không có đủ tiền, chờ hai ngày nữa chú dặn thím cháu đem tiền qua cho cháu có được không? Cháu nhanh đi về đi."
Dương Quân Tô cũng không tin, ánh mắt cô lấp lánh nhìn chằm chằm Cảnh Trung: "Chú Cảnh, hôm nay chú cũng được phát tiền lương, trước hết đưa tôi ba lăm đi. Chú sẽ không phải ngay cả tiền lương của mình cũng không làm chủ được đó chứ? Chú sẽ không phải cũng sợ vợ đó chứ?"
Cảnh Trung: "..."
Đám người: "..."
Lúc này lão Trần lại mở miệng: "Tiểu Cảnh, anh hãy trả tiền cho con gái người ta đi. Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Bao Tân cũng nói: "Đúng vậy, lão Cảnh, ông trả tiền lại cho cô bé đi."
Cảnh Trung quả thực xấu hổ vô cùng, ông ta lề mề một hồi, rốt cục vẫn chầm chậm móc túi tiền ra.
Dương Quân Tô tay mắt lanh lẹ, đoạt lấy túi tiền: "Chú Cảnh, để tôi làm cho."
Nói xong, cô rút tiền ra một cách lưu loát, thuần thục đếm một cái, "Trong ví tiền của chú tổng cộng có 89 đồng năm hào, chú thiếu nhà tôi 75 đồng năm, tôi xóa số lẻ cho chú, tính 75, tiền còn lại chú đếm thử." Nói, cô lại giao tiền cho lão Trần: "Bác Trần, bác là người đức cao vọng trọng nhất phân trường này, tất cả mọi người tin bác, bác đếm giúp cháu để tránh chú Cảnh trở về không tiện ăn nói."
Lão Trần nhận tiền, nghiêm túc đếm hai lần, nói ra: "Số lượng hoàn toàn đúng."
Dương Quân Tô vui sướng nhận lấy tiền, nhét vào túi xách.
Ánh mắt Dương Lợi Dân phức tạp nhìn xem con gái nhà mình, đòi tiền còn có thể đòi như thế sao?
Mọi người cũng rất hứng thú nhìn Dương Quân Tô.
Cảnh Trung cầm túi tiền mỏng dính, tức giận nói: "Được rồi, tiền đã trả xong, cô cũng nên trở về đi."
Dương Quân Tô vẫn không rời đi, cô cười híp mắt nhìn về phía Bao Tân: "Chú Bao, trên tờ giấy ghi nợ này có viết chú thiếu cha tôi 52 đồng, hay là hôm nay chú cũng trả luôn đi."
Bao Tân: "..." Ông ta đang hóng chuyện rất vui, làm sao lại đến phiên mình rồi?
Bao Tân ấp úng, nhìn trái phải mà nói ông ta thế này ông ta thế kia, nhưng Dương Quân Tô vẫn cắn chặt không buông. Bao Tân còn muốn kì kèo, muốn kéo tới giờ làm việc, để Dương Quân Tô không thể không rời đi. Ai ngờ Dương Quân Tô thoải mái nói: "Hôm nay nếu tôi không nhận được tiền thì sẽ không đi, một hồi lãnh đạo các chú đi làm, tôi sẽ báo cáo với ông ấy."
Mọi người cũng bắt đầu vây công Bao Tân, nếu thật sự để lãnh đạo biết thì sẽ khiến cả phòng bọn họ mất mặt.
"Lão Bao à, ông mau trả tiền cho Tiểu Dương người ta đi."
"Đúng vậy, ông xem lão Cảnh cũng đã trả rồi."
Bao Tân tiếp tục qua loa tắc trách nói: "Tôi, tôi không mang tiền."
Đoàn người nói ra: "Hôm nay vừa phát tiền lương mà."
Bao Tân muốn trốn nợ, nhưng hôm nay ông ta đụng phải kẻ khó chơi, Dương Quân Tô người ta là một bộ hôm nay không trả tiền thì tôi sẽ không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất