Thập Niên 70: Nữ Cường Nhân

Chương 39: Nhân Phẩm Không Đúng Chỗ, Thân Nhân Hai Hàng Lệ 2

Trước Sau
Dương Chiêu Đệ tức giận tới mức cả người run lên, đôi môi run rẩy nói không thành tiếng.

Đồng nghiệp bên cạnh Dương Chiêu Đệ không nhìn nổi nữa, lên tiếng khuyên nhủ: "Đồng chí Vương, cô nói chuyện nên chừa lại chút tình cảm đi. Có ai đi khuyên nhủ người khác như vậy không cơ chứ?"

Vương Lợi hoàn toàn không nể mặt các cô ấy: "Đây là chuyện của nhà tôi, không liên quan gì đến mấy người, mấy người đừng có xen vào. Chị chồng quan tâm đến chuyện hai vợ chồng em trai thì có sao đâu chứ?"

Mọi người ai nấy đều tức giận không chịu được nữa, đang định cãi lại thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo sảng khoái vọng vào: "Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa ồn ào, tôi còn tưởng là ai, hoá ra là đồng chí Vương Lợi. Tiếng kêu này của cô rất lớn đó nha, nào nào, cô lại sủa gâu gâu thêm vài tiếng nữa cho tôi nghe chút xem."

Mọi người nương theo âm thanh nhìn lại thì thấy là em gái của Dương Chiêu đệ tới. Cả đám người ai nấy cũng hứng thú bừng bừng.

Lần trước, trận chiến giữa Dương Quân Tô và Lưu Xuân Hoa, phần lớn bọn họ chỉ mới nghe nói qua chứ chưa tận mắt nhìn thấy, dù ít hay nhiều thì cũng hơi tiếc nuối. Lần này có cơ hội rồi, sao có thể bỏ qua đây?

Mọi người thích xem trò vui không ngại lớn chuyện, vội vàng tránh đường ra để thuận tiện cho Dương Quân Tô vào sân mắng chửi người khác.

Còn có người phát hiện ra Dương Đình Đình, vội vàng chủ động qua đó giúp cô ấy đưa đồ vào trong phòng bảo vệ, để cho cô ấy rảnh tay.



Dương Chiêu Đệ vừa thấy em gái đến thì vội vàng lau nước mắt, hỏi: "Tô Tô, sao em lại tới đây?"

Dương Quân Tô đi tới gật đầu với chị gái, cô còn chưa kịp nói chuyện với chị mình thì Vương Lợi kia đã nhanh chóng cướp lời: "Yo, tôi còn tưởng ai cơ? Hóa ra là cô hả? Em gái Quân Tô à, tôi nghe nói lần trước cô mắng mẹ tôi trước mặt mọi người. Nói thế nào thì mẹ tôi cũng là bề trên của cô, thế mà cô lại không để người lớn vào mắt. Thế chẳng phải sau này đến nhà chồng cô cũng không coi cha mẹ chồng là bề trên à? Ôi chao, sau này còn có nhà ai dám cưới cô về nữa?"

Vẻ mặt Dương Quân Tô khinh bỉ, chỉ có vậy thôi sao? Vương Lợi này thật giống như mẹ cô ả, nói tới nói lui cũng chỉ có vấn đề này.

Dương Quân Tô quyết định hôm nay sẽ mắng triệt để cái đề tài này, đỡ mất công tương lai lại có người lôi chuyện này ra nói nữa.

Hai tay cô chống nạnh, hết sức tức giận mắng: "Cả ngày chỉ lập gia đình lập gia đình, Vương Lợi cô thiếu đàn ông lắm sao? Chỉ có thế nên ngày nào cô cũng chỉ nhớ thương loại chuyện này thôi. Đã kết hôn mà còn không an phận. Hôm nay tôi nói thật với cô luôn là tôi chưa bao giờ lo lắng về chuyện này cả. Bởi vì, ngay cả người phụ nữ vừa ngu xuẩn vừa xấu vừa lười vừa tham lam như cô cũng có thể gả ra ngoài thì tôi sợ cái gì chứ hả? Tôi thông minh thiện lương hơn cô, đại khí chính nghĩa hơn cô, hiếu thuận tài giỏi hơn cô. Chỉ cần chút lương tâm tùy ý lộ ra trong kẽ ngón tay của tôi là đã có thể chống được cả nhà các cô rồi. Cả nhà các anh có gom góp lại một đống cũng không bằng được một chân của chị tôi. Cả nhà các cô đi lên một tổ cũng chẳng đứng vững bằng một chân của tôi."

Người có đại khí sống hòa thuận, rộng rãi với mọi người, dù rời đi cũng được người người yêu quý, lưu luyến. Bất kể là tiền bạc hay công sức, chỉ cần giúp được sẽ giúp, họ cũng không nói gì mà tự lo liệu.

Mọi người: "..." Cái này nghe có vẻ rất có vần có điệu nha, chẳng lẽ bây giờ mắng người cũng phải có vần điệu à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau