Chương 45: Đội Tiên Phong Khai Phong 2
Lý Ngọc cũng không phải đối với ai cũng cao ngạo lạnh lùng, bằng không làm sao chỉ chốc lát sau, cô ta đã thân thiết với cô gái bên cơ quan của phân trường số hai, cười cười nói nói.
Dương Quân Tô ăn cơm trưa xong, đi bộ tiêu thực xung quanh đầm lầy, Cao Khiết đi cùng cô. Bên cạnh có người đang sửa máy kéo, chiếc máy kéo mắc kẹt trong bùn sau khi được kéo lên cũng tắt máy.
Có hai người phụ trách sửa xe, người còn lại đều ở một bên làm việc vặt phụ một tay. Hai người một người vóc dáng cao lớn, mặt đen mắt to, dáng dấp giống như Trương Phi. Một người khác, dáng người rất gầy, gương mặt em bé. Nhìn qua cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Lưu Cương của khoa cơ sở hạ tầng có quen biết với người mặt em bé kia, đi tới chào hỏi anh ta: "Tiểu Lộ, xe này có thể sửa xong không?"
Tiểu Lộ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Yên tâm đi, nhất định có thể sửa xong."
Lưu Cương nhìn thấy Dương Quân Tô và Cao Khiết cũng ở bên cạnh, nhếch miệng cười cười với hai người: "Các cô đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Lưu Cương cùng Tiểu Lộ bắt chuyện, bọn họ nói chuyện phiếm, Dương Quân Tô ở bên cạnh chắt lọc tin tức.
Từ trong cuộc trò chuyện của hai người, cô đã nhận được tin tức: Nơi này cũng ở trong phạm vi khai hoang của bọn họ, không dễ xử lý nhất, dùng máy kéo khai khẩn dễ bị kẹt lún, nhân công khai hoang lại chậm. Những nơi khác cũng không dễ khai hoang, trên mặt đất cũng là rễ đại thụ, mệt chết người.
Dương Quân Tô nhìn chằm chằm máy kéo một hồi, suy tư thật lâu, mơ hồ nảy ra ý nghĩ gì đó.
Cô đang dõi theo máy kéo liền nghe nam đồng chí tên Tiểu Lộ kia nói ra: "Ha ha, đồng chí, cô cũng cảm thấy hứng thú với máy kéo à, đội bảo dưỡng chúng tôi cũng có một nữ lái máy kéo, lái khá tốt."
Đối phương chủ động đáp lời, Dương Quân Tô há có thể làm lơ? Cô mỉm cười nói: "Ừm đúng vậy, tôi cảm thấy rất hứng thú với thứ này, cảm thấy những người lái máy kéo như các cậu thật lợi hại."
Tiểu Lộ cười hắc hắc hai tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng.
Hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, ai ngờ gã mặt đen "Trương Phi" bên cạnh không chịu, tức giận réo lên: "Tiểu Lộ, cậu chuyên tâm sửa xe. Đừng thấy cái con gái liền nói chuyện."
Tiểu Lộ ủy khuất nói: "Tôi cũng không làm trễ nãi việc sửa xe mà."
"Trương Phi" phát cáu với Tiểu Lộ xong, lại lấy Dương Quân Tô ra bắt đầu răn dạy: "Vị nữ đồng chí này, cô cách xa một chút, thứ như máy kéo cũng không phải đồ chơi, mấy cô gái như các cô không nên đứng gần."
Dương Quân Tô hoàn toàn không có thiện cảm với người này, cô cười lạnh nói: "Nhìn cậu tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, làm sao lại mang một cỗ hơi thở phong kiến hôi thối thế? Lãnh tụ đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cậu đây là đi ngược lại với quan điểm của lãnh đạo, tôi đề nghị cậu sửa chữa tư tưởng của mình đi."
"Trương Phi" : ". . ."
Tiểu Lộ thấy hai người căng thẳng với nhau, mau chóng khuyên nhủ: "Trương Tiến, chúng ta đều là thành viên của đội khai hoang, nói chuyện phải ôn hòa nha. —— vị nữ đồng chí này, thật xin lỗi, con người Trương Tiến này chính là kiểu nặng nghiệp, cậu ấy không có gì ý xấu đâu." Vậy mà thật họ Trương.
Dương Quân Tô không muốn tiếp tục dây dưa, cô nhân cơ hội nói với Tiểu Lộ: "Đồng chí Lộ, tôi nhìn thấy máy kéo mắc kẹt ở trong bùn cũng rất chặt, tôi cũng có một ý tưởng, tôi nói ra cậu nghe thử nhé."
Dương Quân Tô đang muốn nói tiếp thì Trương Tiến kia lại cả tiếng ngăn lại nói: "Cô từng lái máy kéo rồi sao? Cô biết cái gì? Đi tới đề nghị."
Dương Quân Tô bị chọc giận, trừng mắt nhìn Trương Tiến, vô cùng khí thế nói: "Tôi và đồng chí Lộ nói chuyện, cậu đừng có chen miệng vào, một chút lễ phép cũng không hiểu, làm tốt chuyện của cậu đi."
Dương Quân Tô ăn cơm trưa xong, đi bộ tiêu thực xung quanh đầm lầy, Cao Khiết đi cùng cô. Bên cạnh có người đang sửa máy kéo, chiếc máy kéo mắc kẹt trong bùn sau khi được kéo lên cũng tắt máy.
Có hai người phụ trách sửa xe, người còn lại đều ở một bên làm việc vặt phụ một tay. Hai người một người vóc dáng cao lớn, mặt đen mắt to, dáng dấp giống như Trương Phi. Một người khác, dáng người rất gầy, gương mặt em bé. Nhìn qua cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Lưu Cương của khoa cơ sở hạ tầng có quen biết với người mặt em bé kia, đi tới chào hỏi anh ta: "Tiểu Lộ, xe này có thể sửa xong không?"
Tiểu Lộ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Yên tâm đi, nhất định có thể sửa xong."
Lưu Cương nhìn thấy Dương Quân Tô và Cao Khiết cũng ở bên cạnh, nhếch miệng cười cười với hai người: "Các cô đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Lưu Cương cùng Tiểu Lộ bắt chuyện, bọn họ nói chuyện phiếm, Dương Quân Tô ở bên cạnh chắt lọc tin tức.
Từ trong cuộc trò chuyện của hai người, cô đã nhận được tin tức: Nơi này cũng ở trong phạm vi khai hoang của bọn họ, không dễ xử lý nhất, dùng máy kéo khai khẩn dễ bị kẹt lún, nhân công khai hoang lại chậm. Những nơi khác cũng không dễ khai hoang, trên mặt đất cũng là rễ đại thụ, mệt chết người.
Dương Quân Tô nhìn chằm chằm máy kéo một hồi, suy tư thật lâu, mơ hồ nảy ra ý nghĩ gì đó.
Cô đang dõi theo máy kéo liền nghe nam đồng chí tên Tiểu Lộ kia nói ra: "Ha ha, đồng chí, cô cũng cảm thấy hứng thú với máy kéo à, đội bảo dưỡng chúng tôi cũng có một nữ lái máy kéo, lái khá tốt."
Đối phương chủ động đáp lời, Dương Quân Tô há có thể làm lơ? Cô mỉm cười nói: "Ừm đúng vậy, tôi cảm thấy rất hứng thú với thứ này, cảm thấy những người lái máy kéo như các cậu thật lợi hại."
Tiểu Lộ cười hắc hắc hai tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng.
Hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, ai ngờ gã mặt đen "Trương Phi" bên cạnh không chịu, tức giận réo lên: "Tiểu Lộ, cậu chuyên tâm sửa xe. Đừng thấy cái con gái liền nói chuyện."
Tiểu Lộ ủy khuất nói: "Tôi cũng không làm trễ nãi việc sửa xe mà."
"Trương Phi" phát cáu với Tiểu Lộ xong, lại lấy Dương Quân Tô ra bắt đầu răn dạy: "Vị nữ đồng chí này, cô cách xa một chút, thứ như máy kéo cũng không phải đồ chơi, mấy cô gái như các cô không nên đứng gần."
Dương Quân Tô hoàn toàn không có thiện cảm với người này, cô cười lạnh nói: "Nhìn cậu tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, làm sao lại mang một cỗ hơi thở phong kiến hôi thối thế? Lãnh tụ đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cậu đây là đi ngược lại với quan điểm của lãnh đạo, tôi đề nghị cậu sửa chữa tư tưởng của mình đi."
"Trương Phi" : ". . ."
Tiểu Lộ thấy hai người căng thẳng với nhau, mau chóng khuyên nhủ: "Trương Tiến, chúng ta đều là thành viên của đội khai hoang, nói chuyện phải ôn hòa nha. —— vị nữ đồng chí này, thật xin lỗi, con người Trương Tiến này chính là kiểu nặng nghiệp, cậu ấy không có gì ý xấu đâu." Vậy mà thật họ Trương.
Dương Quân Tô không muốn tiếp tục dây dưa, cô nhân cơ hội nói với Tiểu Lộ: "Đồng chí Lộ, tôi nhìn thấy máy kéo mắc kẹt ở trong bùn cũng rất chặt, tôi cũng có một ý tưởng, tôi nói ra cậu nghe thử nhé."
Dương Quân Tô đang muốn nói tiếp thì Trương Tiến kia lại cả tiếng ngăn lại nói: "Cô từng lái máy kéo rồi sao? Cô biết cái gì? Đi tới đề nghị."
Dương Quân Tô bị chọc giận, trừng mắt nhìn Trương Tiến, vô cùng khí thế nói: "Tôi và đồng chí Lộ nói chuyện, cậu đừng có chen miệng vào, một chút lễ phép cũng không hiểu, làm tốt chuyện của cậu đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất