Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp
Chương 4: Há miệng là đòi, sợ người ta không biết mình mặt dày?
Thời đại này, trưởng thôn không có văn phòng đàng hoàng gì hết, nhưng lại không thể chuyện gì cũng xử lý trong nhà, hơn nữa mỗi năm sau khi thu hoạch vụ thu, tất cả thóc nhập kho phải được đăng ký ở kho thóc bên kia, do đó, trưởng thôn trực tiếp dán tường ngoài kho lúa, xây thêm hai căn phòng nhỏ, miễn cưỡng coi như văn phòng, cũng để tiện làm việc hơn.
Kho lúa ở đầu phía Đông của thôn, nhưng nhà của Giang Sơ Nguyệt lại ở cuối đầu Tây, muốn đi tìm trưởng thôn, phải băng qua gần như toàn bộ thôn Tam Kiều.
Khi Giang Sơ Nguyệt túm Chó Con chạy lên cửa kho lúa, hơi thở đã có chút gấp gáp.
Cô thấy Chó Con đang ngơ ngác nhìn cô, giúp thằng bé lau mồ hôi trên thái dương, nhẹ nhàng nói: "Chó Con, lát nữa chị đi tìm trưởng thôn, sau đó, em ở lại văn phòng của trưởng thôn, chờ chị đến đón em về nhà, được không?"
Đúng vậy, Giang Sơ Nguyệt dẫn theo Chó Con ra ngoài tìm trưởng thôn vốn là vì muốn để Chó Con lát nữa ở lại bên này.
Lát nữa trong nhà nhất định sẽ trải qua một trận tàn sát không thấy máu, cô không biết ba nói tách ra có thể đủ thành không hay không, nhưng mà, cô lại không muốn để Chó Con thấy cảnh đó.
Trong văn phòng trưởng thôn có một trợ thủ hỗ trợ đăng ký và ghi sổ tính công điểm, là một thanh niên trí thức, càng là một người siêu siêu tốt, chắc là anh ta sẽ đồng ý hỗ trợ chăm sóc Chó Con yên tĩnh một chút.
Ngày xưa, chính là người này đã lôi cô ra khỏi thôn Tam Kiều như vũng lầy này, cô mới có thể thấy được ánh sáng mặt trời.
Đôi mắt cong cong của Giang Sơ Nguyệt nhìn Chó Con, không hề có chút sốt ruột nóng nảy nào, bình tĩnh chờ Chó Con phản ứng.
Nhưng mà, ánh mắt Chó Con nhìn cô, hoàn toàn không có thay đổi gì.
Đờ đẫn và tĩnh mịch.
Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình như bị kiến cắn, hơi tê tê.
Dẫu vậy, cô vẫn không từ bỏ.
Đôi tay cô đặt lên hai vai của Chó Con, giọng nói dịu dàng, nói khẽ: "Chó Con, Chó Con."
Kêu liên tục hai lần, đại khái là giọng nói của Giang Sơ Nguyệt cũng đủ dịu dàng, tựa như gió nhẹ mùa xuân, lay động cọng dây thần kinh nào đó của Chó Con.
Chỉ thấy tròng mắt thằng bé xoay chuyển, đôi mắt hình như có thần thái hơn, thằng bé nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt vài giây, giật giật môi, nói hai chữ.
Mơ hồ không rõ, nhưng đôi mắt Giang Sơ Nguyệt lại lập tức đỏ lên.
Chó Con ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên, chạm lung tung vào mắt Giang Sơ Nguyệt, dùng lực hơi lớn, làm đôi mắt vốn đã hơi đỏ càng đỏ hơn.
"Chó Con, Chó Con." Giang Sơ Nguyệt vừa kêu vừa nắm lấy tay Chó Con, "Em nghe hiểu lời chị nói đúng không?"
Chó Con chỉ nhìn cô không đáp.
Không được đáp lại, nhưng chỉ dựa vào hành động vừa rồi của Chó Con cũng đủ để Giang Sơ Nguyệt vui vẻ trong lòng một thời gian.
Cô xoa đầu Chó Con, nắm tay thằng bé định nhấc chân đi về hướng văn phòng trưởng thôn thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy đi đến trước mặt.
Chàng trai mặc một bộ quần áo đen kiểu Tôn Trung Sơn, trang phục sạch sẽ thoải mái, hoàn toàn không hợp với con đường bùn đầy cỏ dại mà anh đang bước đi, nhưng hình ảnh này xuất hiện cùng nhau lại hài hòa tự nhiên đến vậy.
Giang Sơ Nguyệt nhìn chàng trai đang từng bước đến gần, bàn tay đang nắm lấy Chó Con đột nhiên chặt hơn, đến khi Chó Con vùng ra, cô mới phản ứng lại, mà bây giờ, chàng trai đã đứng trước mặt cô.
"Giang... Tiểu Hoa, em đến đây để...?" Khi chàng trai nói chuyện, giọng nói hơi có chút khàn khàn, đây là âm thanh đặc biệt của thiếu niên tuổi dậy thì.
Giang Sơ Nguyệt ngửa đầu đối mặt với ánh mặt dịu dàng của chàng trai, miệng hơi hé ra, lại không biết nên nói như thế nào.
Tuy rằng vốn dĩ cô cũng muốn tìm người này, nhưng khi anh bất ngờ xuất hiện trước mặt, Giang Sơ Nguyệt lại không biết nên làm sao.
Cô nghĩ, lúc này cô nên dứt khoát hỏi chàng trai trước mặt, trưởng thôn có ở đây không? Em có việc gấp cần tìm ông ấy.
Nhưng mà, cách dòng chảy của thời gian, gặp lại người này một lần nữa, cô lại cảm thấy, lời nói gọn gàng dứt khoát như vậy sẽ mất đi niềm vui sau khi "Cửu biệt trùng phùng"
"Cảm ơn anh đã từng cứu em khỏi hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng đó?"
"Rất vui vì được gặp lại anh?"
Hai câu này, là lời luôn quanh quẩn nhiều năm trong lòng cô, luôn muốn được nói ra vào một ngày gặp lại người này. Nhưng mà, cho dù là câu nào thì cô cũng không thể nói ra vào giây phút này.
"Giang Tiểu Hoa?"
"Dạ? À." Giang Sơ Nguyệt tỉnh lại, rũ rũ mi mắt, "Thanh niên tri thức Thẩm, em đến tìm trưởng thôn, ông ấy có ở bên trong không?"
Thẩm Như Quy, người được gọi là thanh niên tri thức mỉm cười dịu dàng, "Anh đang định đến nhà tìm ông ấy đây, em có việc gì không?" Ngừng lại một chút, "Gấp lắm à?"
Nghe thấy vế sau, Giang Sơ Nguyệt vội vàng gật đầu liên tục, không hề giấu giếm Thẩm Như Quy: "Đúng vậy, ba em nói muốn phân gia, bảo em tìm trưởng thôn đến."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Thẩm Như Quy dừng lại trong chớp mắt, đáng tiếc, Giang Sơ Nguyệt đang nhìn xuống nên không phát hiện. Cũng giống như lúc Thẩm Như Quy tạm dừng khi gọi tên cô vậy, hoàn toàn không ý thức được.
"Ba em muốn phân gia?" Thẩm Như Quy hỏi lại với thái độ không chắc chắn.
Giang Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Như Quy, trong lòng không hề có cái gọi là "Không thể để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài", "Bà nội nói muốn gả em cho người ta, còn nói muốn vứt Chó Con vào trong núi, buổi sáng em với bà nội cãi nhau trong bếp bị ba bắt gặp, sau đó..."
Lời chưa nói hết, nhưng đã thể hiện rõ ý.
Thẩm Như Quy đã hiểu, gật gật đầu, mọi người trong thôn ai ai cũng biết chuyện Giang Lão Tam và Lưu Phương thiên vị con trai nhỏ.
Kẻ rảnh rỗi trong thôn rất nhiều, mọi người đều bàn tán sau lưng xem rốt cuộc khi nào nhà họ Giang mới tách ra.
Bọn họ đều nói, gia đình con trai lớn ai cũng nói ít làm nhiều. Về công điểm, nếu hai vợ chồng Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đứng thứ hai, ai dám nhận là thứ nhất?
Nhưng ngược lại, gia đình con trai út Giang Kiến Võ mưu mô dối trá lại sống thoải mái nhất trong nhà họ Giang. Từ trên xuống dưới đều là một đám ăn đến mặt tròn bụng phệ.
Gia đình con lớn làm việc tốt nhất thì sao, ngoại trừ Giang Kiến Văn, chưa nói gầy đến biến dạng, quanh năm suốt tháng, chưa nói người lớn, hai đứa nhỏ cũng không có được một bộ quần áo đàng hoàng.
Thẩm Như Quy suy tư một lát, "Em đưa Chó Con về nhà trước đi, anh đi bộ nhanh lắm, lát nữa trực tiếp dẫn trưởng thôn đến nhà em luôn."
"Nhưng..."
"Đừng có nhưng," Thẩm Như Quy vừa mới nói đến đây, nhớ đến bà Lưu Phương đó, lại nhìn Chó Con, chần chờ một giây, "hay là, em và Chó Con ở lại kho lúa bên này đi, đợi chuyện nhà em kết thúc rồi lại quay về?"
Ban đầu Giang Sơ Nguyệt định cho Chó Con lại bên kho lúa này, đỡ để nó về nhà bị dọa sợ. Nhưng nếu thanh niên tri thức Thẩm muốn giúp cô đi tìm trưởng thôn, hơn nữa kho lúa bên này cũng có ghi chép công điểm và lương thực, đương nhiên cô không tiện ở lại đây.
Giang Sơ Nguyệt lắc đầu, "Thanh niên tri thức Thẩm, vậy nhờ anh giúp em đi một chuyến, em vẫn nên đưa Chó Con về trước."
Thẩm Như Quy gật đầu, không tiếp tục khuyên, xoay người bước chân đi về hướng nhà trưởng thôn.
Giang Sơ Nguyệt và Chó Con đứng tại chỗ nhìn Thẩm Như Quy bước một bước bằng ba bước của cô, cúi đầu nhìn bản thân đã 15 tuổi nhưng dáng người vẫn như đậu nành, đặc biệt là vị trí đó, Tú Tú nhỏ hơn cô nửa tuổi lại hơi nhô lên rồi, cắn môi, "Mình còn nhỏ tuổi, còn chưa dậy thì."
Tự an ủi bản thân một câu như vậy trong lòng, lại gật đầu thật mạnh, tựa như đang cổ vũ bản thân, "Mình còn là một đứa trẻ mà."
—
"Chú, Giang Kiến Văn muốn tách ra riêng, Giang Tiểu Hoa nhờ cháu tìm chú đến nhà em ấy." Lúc Thẩm Như Quy vừa vào đến sân nhà trưởng thôn thì ông ấy vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài.
"Cháu nói cái gì?"
Thẩm Như Quy lặp lại lần nữa.
Trưởng thôn sửng sốt một hồi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Như Quy, không tin được mà nói: "Cháu nói hai vợ chồng Giang Lão Tam lại làm gì Kiến Văn rồi? Nó vậy mà muốn tách ra?"
Nói xong còn lắc đầu "Chậc chậc" hai tiếng, "Với tính cách thành thật kia của Kiến Văn, nếu không phải bị bức đến không chịu nổi, nhất định sẽ không nhắc đến chuyện tách ra."
Thẩm Như Quy nhìn thoáng qua thái độ của trưởng thôn, "Chú, chuyện phân gia của nhà họ Giang sẽ náo loạn lắm. Chưa nói đến Giang Lão Tam và Lưu Phương, hai vợ chồng Giang Kiến Võ và Lý Cầm nhất định sẽ không đồng ý."
Trưởng thôn gật đầu tán đồng.
Hai người này luôn dùng thủ đoạn gian dối, ham ăn biếng làm, chỉ biết hưởng thụ công điểm của hai vợ chồng. Một khi Giang Kiến Văn tách ra sống riêng, bọn họ còn có thể thoải mái như bây giờ sao?
Thẩm Như Quy tiếp tục nói: "Lúc rảnh sau mùa còn đỡ, vừa đến mùa vụ, mỗi ngày Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đều ra ngoài ruộng bận việc để kiếm công điểm, còn Giang Kiến Võ và Lý Cầm chỉ cần thấy mặt trời lên cao thì lại bắt đầu lười biếng."
"Tuy nói, đồ mọi người ăn đều là công điểm của mỗi nhà, nhưng Giang Kiến Võ và Lý Cầm làm vậy mọi người cũng không thích."
Thẩm Như Quy đánh giá thái độ của trưởng thôn, mím môi nói tiếp: "Nếu không phải ngày thường chú dặn dò người khác thì bà cụ ở phía Bắc thôn đã sớm cầm chổi tới đánh kho lúa bên kia rồi."
"Không phải qua hai ngày nữa sẽ tổ chức người đi đào đê sao." Thẩm Như Quy đột nhiên nhắc đến chuyện này, trưởng thôn nhìn anh, không hiểu ra sao.
Thẩm Như Quy nói khẽ: "Đào đê vất vả, nhưng công điểm lại có thể so với ngày trong vụ, thôn nào xung quanh có không có nhiều người hơn chúng ta chứ?" Ngừng một lát, "Thôn chúng ta đúng là có hơi ít người lao động khỏe mạnh, nhưng hai vợ chồng Giang Kiến Võ không bao giờ chịu đi thì thôi đi, lại còn đi nói với dân của thôn Lâm rằng ông ta có một người anh trai ngốc nghếch làm hộ, dân của các thôn xung quanh đều bàn tán về chuyện này mấy năm rồi."
"Theo lý thuyết, bàn tán chuyện này cũng không có gì, dù sao cũng là chuyện nhà họ Giang, nhưng mà..." Nói đến đây, Thẩm Như Quy dừng lại, gương mặt tỏ ra khó xử.
Trưởng thôn dừng bước, nghiêm túc nhìn Thẩm Như Quy, "Nói cái gì?"
Ánh mắt Thẩm Như Quy hơi mơ màng, dường như đang hạ quyết tâm, "Cháu nói chú đừng giận nhé."
Trưởng thôn "Ừ" một tiếng, không tỏ thái độ.
"Bọn họ đều nói, e là chú cũng được lợi gì từ nhà họ Giang, đúng là sâu mọt của nhân dân."
Nghe thấy câu này, trưởng thôn tức đến run cả người.
Thẩm Như Quy liếc nhìn biểu cảm của trưởng thôn, nhẹ nhàng nói: "Cho nên nếu nhà họ Giang tách ra thì tốt rồi."
"Một nhà thành hai nhà, không lẽ Giang Kiến Võ còn có thể mặt dày mà ăn đồ của Giang Kiến Văn? Đến lúc đó ông ta có thể không làm mấy việc công tập thể này sao?"
"Nếu không sao lại có câu, một con sâu làm rầu nồi canh. Hành vi gian dối của ông ta lại làm ảnh hưởng đến danh dự của chú bên ngoài."
"Lỡ như phía trên tra được..."
Nghe thấy lời của Thẩm Như Quy, trên mặt trưởng thôn lộ ra vẻ suy tư.
Thẩm Như Quy cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ đi cùng trưởng thôn đến nhà họ Giang.
"Con đĩ này, không làm được gì ngoài kiếm chuyện."
Bọn họ vừa mới bước đến cửa sân nhà họ Giang đã thấy được Giang Sơ Nguyệt bị Lưu Phương cầm chổi đánh ra ngoài, cả người ngã xuống đất thật mạnh.
Giang Kiến Văn bị Giang Kiến Võ và Giang Lão Tam ôm lại, Trương Tuyết Phân thì bị Lý Cầm chỉ vào mũi mà chửi, còn Chó Con phản ứng chậm chạp đang run rẩy trong lòng Trương Tuyết Phân.
Trưởng thôn vốn nghĩ mọi người sống trong cùng một thôn, ông biết Giang Kiến Võ không phải thứ tốt nên muốn giúp Giang Kiến Văn tách ra riêng, ai ngờ cả nhà này đều không được vài người đàng hoàng.
Thẩm Như Quy bước một bước xa vòng qua người trưởng thôn, nhìn thấy Lưu Phương sắp quơ cái chổi bèn vội vã kéo Giang Sơ Nguyệt lên đứng phía sau mình.
Lưu Phương không kịp nhìn rõ là ai, hơn nữa trưởng thôn bị che phía sau Thẩm Như Quy, bà ta chỉ nhìn thấy Thẩm Như Quy nắm cổ tay Giang Sơ Nguyệt, bèn chống nạnh bắt đầu chửi.
"Hừ... Tao đã nói sao sáng nay lại đột nhiên dám cãi lại, quả nhiên mày cũng giống mẹ mày, thành một ả kỹ nữ không biết xấu hổ."
Chửi xong còn liếc Thẩm Như Quy, cười lạnh: "Nhưng mà mày có đầu óc hơn mẹ mày đó, biết tìm tên thanh niên tri thức có thể diện trước mặt trưởng thôn. Nhưng mày đang mơ mộng cái gì chứ? Tưởng bám theo thanh niên tri thức thì có thể vào thành ăn lương thực à?"
"Tao nói cho mày biết, mày cũng chỉ là thứ đồ dạng chân ra cho người ta chơi rồi vứt đi thôi."
"Lưu Phương, bà nói lại lần nữa xem." Trưởng thôn thật sự không thể nghe nổi nữa, ông vòng qua Thẩm Như Quy đến trước mặt Lưu Phương.
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét chửi bới của Giang gia bỗng im bặt, tựa như bị ai bóp nghẹn.
Chưa nói đến người của nhà họ Giang ức hiếp hai vợ chồng Giang Kiến Văn thế nào, chỉ mới nghe những lời mắng chửi Giang Sơ Nguyệt của Lưu Phương đã đủ để trưởng thôn nổi trận lôi đình.
Trương Tuyết Phân không có chủ kiến, Chó Con phản ứng chậm, bọn họ đều bị Lý Cầm bắt lại, không thể cử động.
Giang Kiến Văn thấy trưởng thôn đã đến, tranh thủ lúc Giang Lão Tam và Giang Kiến Võ đang ngây người bèn tránh khỏi sự kìm hãm của bọn họ.
Ông thấy Giang Sơ Nguyệt được Thẩm Như Quy bảo vệ phía sau thì cũng yên tâm, vội vàng kéo Trương Tuyết Phân và Chó Con ra sau lưng mình để bảo vệ, sau đó mới mở miệng nói chuyện với trưởng thôn một cách rõ ràng, không vội vã nóng nảy, hơn nữa không hề có một chữ vô nghĩa.
"Trưởng thôn, tình huống nhà chúng tôi như thế nào ngài cũng biết, sáng hôm nay phiền ngài lại đây vì mong ngài có thể làm chứng cho chúng tôi tách nhà."
Giang Kiến Văn nhìn trưởng thôn nói, sau đó quay đầu nhìn về phía những người thân vốn là có quan hệ huyết thống trước mặt, ông thấy trên mặt bọn họ đều đầy vẻ tức giận và bàng hoàng khó tin, lại không hề có chút lưu luyến nào. Trong lòng ông chỉ cảm thấy lạnh như băng.
"Trưởng thôn, tôi dẫn Tuyết Phân và mấy đứa nhỏ tách ra, lương thực nông cụ trong nhà cũng không cần, nhưng về công điểm năm nay tôi và Tuyết Phân kiếm được, nhờ ngài rút ra để trên danh nghĩa của tôi, còn lại..."
Chưa dứt lời, Lưu Phương đã la lên, "Mày là đồ..."
Nhưng mà, chữ đến bên miệng còn chưa kịp mắng thì bà ta đã bị ánh mắt của trưởng thôn ngăn lại, ông ấy lại nhìn Giang Kiến Văn, "Cậu nói tiếp đi."
Giang Kiến Văn nhìn đi chỗ khác, nhìn về phía Chó Con đang hoảng sợ, cổ họng đầy chua xót, "Một nửa công điểm tính về tôi và Tuyết Phân, một nửa còn lại xem như là tôi hiếu kính ba mẹ."
"Còn nữa, sau khi tách ra, mỗi năm tôi và Tuyết Phân sẽ cho ba mẹ một trăm cân lương thực," Giang Kiến Văn nói đến đây thì dừng lại một chút, "nếu ba mẹ cháu không cần lương thực thì có thể đổi thành 20 tệ."
Đối với dân nông thôn, ở một mức độ nào đó, tiền càng khó kiếm hơn lương thực. Không chỉ có tiền mà còn có các loại phiếu định mức.
Lưu Phương vốn còn đang muốn mắng chửi nghe thấy câu này, há miệng định phản bác, nhưng lại bị 20 tệ cám dỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
Giang Kiến Võ và Lý Cầm đứng trong gian nhà chính liếc nhau, Lý Cầm chọc chọc Giang Kiến Võ, ông ta dựa vào khung cửa, "20 tệ, thêm hai tấm phiếu thịt."
Cậu nghĩ phiếu thịt là do nhà cậu tạo ra hay là nước cuốn tới?
Há miệng là đòi, sợ người ta không biết mình mặt dày?
Trưởng thôn liếc Giang Kiến Võ không ra gì kia một cái, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra những lời này.
Giang Kiến Văn thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ, không nói lời nào.
Thật ra Giang Kiến Võ vẫn hơi sợ anh cả của ông ta, muốn trốn về phòng. Nhưng Lý Cầm đứng cứng ngắc phía sau lưng, không trốn được, chỉ có thể nấp nửa người sau cửa theo bản năng.
Giang Kiến Văn cười lạnh một tiếng.
"Được."
Giang Sơ Nguyệt được Thẩm Như Quy bảo vệ từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người trong sân, cô bước ra từ phía sau Thẩm Như Quy.
Lý Cầm bĩu môi, "Một đứa con nít như mày quyết định được sao?"
Giang Sơ Nguyệt mím môi, nhìn Giang Kiến Văn, "Cháu có thể quyết định, ba cháu sẽ nghe lời của cháu."
Khi Lý Cầm còn định mở miệng thò Giang Kiến Văn "Ừ" một tiếng, "Tiểu Hoa đồng ý thì tôi cũng đồng ý."
Giang Sơ Nguyệt nhìn Giang Kiến Văn, mi mắt cong cong, tiếp tục nói, "Nhưng mà cháu có một yêu cầu."
Lưu Phương tức giận nói, "Yêu cầu gì?"
Giang Sơ Nguyệt nói: "Chúng ta làm một tờ chứng từ, hơn nữa trên đó phải có vân tay của ba mẹ cháu, ông bà nội và cả chú thím."
Nói xong, cô nhìn về phía trưởng thôn, "Chú, ba mẹ cháu phụng dưỡng ông bà nội là nghĩa vụ, nhưng chú thím không phải nghĩa vụ của ba mẹ cháu, cho nên trên chứng từ phải ghi rõ, sau này mỗi khi ba mẹ phụng dưỡng cho ông bà nội thì phải có trưởng thôn ở đây chứng kiến."
Vừa nghe thấy những lời này, Giang Kiến Võ và Lý Cầm lập tức bùng nổ.
Nhưng hai người chưa kịp làm ầm lên thì đã nghe thấy trưởng thôn đồng ý. Hơn nữa còn kêu Thẩm Như Quy đi chuẩn bị chứng từ trước mặt mọi người.
Không đến nửa tiếng, Thẩm Như Quy đã cầm ba tờ chứng từ giống nhau như đúc lại đây, "Chú, cháu nghĩ nên để nhà họ Giang giữ một phần, chú Kiến Văn giữ một phần, chú cũng giữ một phần, đỡ cho sau này có người không nói lý muốn nháo lên lại không nói rõ được thì không tốt."
Giang Sơ Nguyệt nhìn ba tờ chứng từ, lén lút liếc về phía Thẩm Như Quy, cô cảm thấy sao người này lại tốt đến vậy chứ?
Mặt đẹp thì thôi đi, đầu óc còn thông minh như vậy.
Khiến Giang Sơ Nguyệt hận không thể lập tức vén tay áo làm một đĩa trứng gà xào rau hẹ cho Thẩm Như Quy.
Kho lúa ở đầu phía Đông của thôn, nhưng nhà của Giang Sơ Nguyệt lại ở cuối đầu Tây, muốn đi tìm trưởng thôn, phải băng qua gần như toàn bộ thôn Tam Kiều.
Khi Giang Sơ Nguyệt túm Chó Con chạy lên cửa kho lúa, hơi thở đã có chút gấp gáp.
Cô thấy Chó Con đang ngơ ngác nhìn cô, giúp thằng bé lau mồ hôi trên thái dương, nhẹ nhàng nói: "Chó Con, lát nữa chị đi tìm trưởng thôn, sau đó, em ở lại văn phòng của trưởng thôn, chờ chị đến đón em về nhà, được không?"
Đúng vậy, Giang Sơ Nguyệt dẫn theo Chó Con ra ngoài tìm trưởng thôn vốn là vì muốn để Chó Con lát nữa ở lại bên này.
Lát nữa trong nhà nhất định sẽ trải qua một trận tàn sát không thấy máu, cô không biết ba nói tách ra có thể đủ thành không hay không, nhưng mà, cô lại không muốn để Chó Con thấy cảnh đó.
Trong văn phòng trưởng thôn có một trợ thủ hỗ trợ đăng ký và ghi sổ tính công điểm, là một thanh niên trí thức, càng là một người siêu siêu tốt, chắc là anh ta sẽ đồng ý hỗ trợ chăm sóc Chó Con yên tĩnh một chút.
Ngày xưa, chính là người này đã lôi cô ra khỏi thôn Tam Kiều như vũng lầy này, cô mới có thể thấy được ánh sáng mặt trời.
Đôi mắt cong cong của Giang Sơ Nguyệt nhìn Chó Con, không hề có chút sốt ruột nóng nảy nào, bình tĩnh chờ Chó Con phản ứng.
Nhưng mà, ánh mắt Chó Con nhìn cô, hoàn toàn không có thay đổi gì.
Đờ đẫn và tĩnh mịch.
Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình như bị kiến cắn, hơi tê tê.
Dẫu vậy, cô vẫn không từ bỏ.
Đôi tay cô đặt lên hai vai của Chó Con, giọng nói dịu dàng, nói khẽ: "Chó Con, Chó Con."
Kêu liên tục hai lần, đại khái là giọng nói của Giang Sơ Nguyệt cũng đủ dịu dàng, tựa như gió nhẹ mùa xuân, lay động cọng dây thần kinh nào đó của Chó Con.
Chỉ thấy tròng mắt thằng bé xoay chuyển, đôi mắt hình như có thần thái hơn, thằng bé nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt vài giây, giật giật môi, nói hai chữ.
Mơ hồ không rõ, nhưng đôi mắt Giang Sơ Nguyệt lại lập tức đỏ lên.
Chó Con ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên, chạm lung tung vào mắt Giang Sơ Nguyệt, dùng lực hơi lớn, làm đôi mắt vốn đã hơi đỏ càng đỏ hơn.
"Chó Con, Chó Con." Giang Sơ Nguyệt vừa kêu vừa nắm lấy tay Chó Con, "Em nghe hiểu lời chị nói đúng không?"
Chó Con chỉ nhìn cô không đáp.
Không được đáp lại, nhưng chỉ dựa vào hành động vừa rồi của Chó Con cũng đủ để Giang Sơ Nguyệt vui vẻ trong lòng một thời gian.
Cô xoa đầu Chó Con, nắm tay thằng bé định nhấc chân đi về hướng văn phòng trưởng thôn thì nhìn thấy một chàng trai cao gầy đi đến trước mặt.
Chàng trai mặc một bộ quần áo đen kiểu Tôn Trung Sơn, trang phục sạch sẽ thoải mái, hoàn toàn không hợp với con đường bùn đầy cỏ dại mà anh đang bước đi, nhưng hình ảnh này xuất hiện cùng nhau lại hài hòa tự nhiên đến vậy.
Giang Sơ Nguyệt nhìn chàng trai đang từng bước đến gần, bàn tay đang nắm lấy Chó Con đột nhiên chặt hơn, đến khi Chó Con vùng ra, cô mới phản ứng lại, mà bây giờ, chàng trai đã đứng trước mặt cô.
"Giang... Tiểu Hoa, em đến đây để...?" Khi chàng trai nói chuyện, giọng nói hơi có chút khàn khàn, đây là âm thanh đặc biệt của thiếu niên tuổi dậy thì.
Giang Sơ Nguyệt ngửa đầu đối mặt với ánh mặt dịu dàng của chàng trai, miệng hơi hé ra, lại không biết nên nói như thế nào.
Tuy rằng vốn dĩ cô cũng muốn tìm người này, nhưng khi anh bất ngờ xuất hiện trước mặt, Giang Sơ Nguyệt lại không biết nên làm sao.
Cô nghĩ, lúc này cô nên dứt khoát hỏi chàng trai trước mặt, trưởng thôn có ở đây không? Em có việc gấp cần tìm ông ấy.
Nhưng mà, cách dòng chảy của thời gian, gặp lại người này một lần nữa, cô lại cảm thấy, lời nói gọn gàng dứt khoát như vậy sẽ mất đi niềm vui sau khi "Cửu biệt trùng phùng"
"Cảm ơn anh đã từng cứu em khỏi hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng đó?"
"Rất vui vì được gặp lại anh?"
Hai câu này, là lời luôn quanh quẩn nhiều năm trong lòng cô, luôn muốn được nói ra vào một ngày gặp lại người này. Nhưng mà, cho dù là câu nào thì cô cũng không thể nói ra vào giây phút này.
"Giang Tiểu Hoa?"
"Dạ? À." Giang Sơ Nguyệt tỉnh lại, rũ rũ mi mắt, "Thanh niên tri thức Thẩm, em đến tìm trưởng thôn, ông ấy có ở bên trong không?"
Thẩm Như Quy, người được gọi là thanh niên tri thức mỉm cười dịu dàng, "Anh đang định đến nhà tìm ông ấy đây, em có việc gì không?" Ngừng lại một chút, "Gấp lắm à?"
Nghe thấy vế sau, Giang Sơ Nguyệt vội vàng gật đầu liên tục, không hề giấu giếm Thẩm Như Quy: "Đúng vậy, ba em nói muốn phân gia, bảo em tìm trưởng thôn đến."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Thẩm Như Quy dừng lại trong chớp mắt, đáng tiếc, Giang Sơ Nguyệt đang nhìn xuống nên không phát hiện. Cũng giống như lúc Thẩm Như Quy tạm dừng khi gọi tên cô vậy, hoàn toàn không ý thức được.
"Ba em muốn phân gia?" Thẩm Như Quy hỏi lại với thái độ không chắc chắn.
Giang Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Như Quy, trong lòng không hề có cái gọi là "Không thể để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài", "Bà nội nói muốn gả em cho người ta, còn nói muốn vứt Chó Con vào trong núi, buổi sáng em với bà nội cãi nhau trong bếp bị ba bắt gặp, sau đó..."
Lời chưa nói hết, nhưng đã thể hiện rõ ý.
Thẩm Như Quy đã hiểu, gật gật đầu, mọi người trong thôn ai ai cũng biết chuyện Giang Lão Tam và Lưu Phương thiên vị con trai nhỏ.
Kẻ rảnh rỗi trong thôn rất nhiều, mọi người đều bàn tán sau lưng xem rốt cuộc khi nào nhà họ Giang mới tách ra.
Bọn họ đều nói, gia đình con trai lớn ai cũng nói ít làm nhiều. Về công điểm, nếu hai vợ chồng Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đứng thứ hai, ai dám nhận là thứ nhất?
Nhưng ngược lại, gia đình con trai út Giang Kiến Võ mưu mô dối trá lại sống thoải mái nhất trong nhà họ Giang. Từ trên xuống dưới đều là một đám ăn đến mặt tròn bụng phệ.
Gia đình con lớn làm việc tốt nhất thì sao, ngoại trừ Giang Kiến Văn, chưa nói gầy đến biến dạng, quanh năm suốt tháng, chưa nói người lớn, hai đứa nhỏ cũng không có được một bộ quần áo đàng hoàng.
Thẩm Như Quy suy tư một lát, "Em đưa Chó Con về nhà trước đi, anh đi bộ nhanh lắm, lát nữa trực tiếp dẫn trưởng thôn đến nhà em luôn."
"Nhưng..."
"Đừng có nhưng," Thẩm Như Quy vừa mới nói đến đây, nhớ đến bà Lưu Phương đó, lại nhìn Chó Con, chần chờ một giây, "hay là, em và Chó Con ở lại kho lúa bên này đi, đợi chuyện nhà em kết thúc rồi lại quay về?"
Ban đầu Giang Sơ Nguyệt định cho Chó Con lại bên kho lúa này, đỡ để nó về nhà bị dọa sợ. Nhưng nếu thanh niên tri thức Thẩm muốn giúp cô đi tìm trưởng thôn, hơn nữa kho lúa bên này cũng có ghi chép công điểm và lương thực, đương nhiên cô không tiện ở lại đây.
Giang Sơ Nguyệt lắc đầu, "Thanh niên tri thức Thẩm, vậy nhờ anh giúp em đi một chuyến, em vẫn nên đưa Chó Con về trước."
Thẩm Như Quy gật đầu, không tiếp tục khuyên, xoay người bước chân đi về hướng nhà trưởng thôn.
Giang Sơ Nguyệt và Chó Con đứng tại chỗ nhìn Thẩm Như Quy bước một bước bằng ba bước của cô, cúi đầu nhìn bản thân đã 15 tuổi nhưng dáng người vẫn như đậu nành, đặc biệt là vị trí đó, Tú Tú nhỏ hơn cô nửa tuổi lại hơi nhô lên rồi, cắn môi, "Mình còn nhỏ tuổi, còn chưa dậy thì."
Tự an ủi bản thân một câu như vậy trong lòng, lại gật đầu thật mạnh, tựa như đang cổ vũ bản thân, "Mình còn là một đứa trẻ mà."
—
"Chú, Giang Kiến Văn muốn tách ra riêng, Giang Tiểu Hoa nhờ cháu tìm chú đến nhà em ấy." Lúc Thẩm Như Quy vừa vào đến sân nhà trưởng thôn thì ông ấy vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài.
"Cháu nói cái gì?"
Thẩm Như Quy lặp lại lần nữa.
Trưởng thôn sửng sốt một hồi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Như Quy, không tin được mà nói: "Cháu nói hai vợ chồng Giang Lão Tam lại làm gì Kiến Văn rồi? Nó vậy mà muốn tách ra?"
Nói xong còn lắc đầu "Chậc chậc" hai tiếng, "Với tính cách thành thật kia của Kiến Văn, nếu không phải bị bức đến không chịu nổi, nhất định sẽ không nhắc đến chuyện tách ra."
Thẩm Như Quy nhìn thoáng qua thái độ của trưởng thôn, "Chú, chuyện phân gia của nhà họ Giang sẽ náo loạn lắm. Chưa nói đến Giang Lão Tam và Lưu Phương, hai vợ chồng Giang Kiến Võ và Lý Cầm nhất định sẽ không đồng ý."
Trưởng thôn gật đầu tán đồng.
Hai người này luôn dùng thủ đoạn gian dối, ham ăn biếng làm, chỉ biết hưởng thụ công điểm của hai vợ chồng. Một khi Giang Kiến Văn tách ra sống riêng, bọn họ còn có thể thoải mái như bây giờ sao?
Thẩm Như Quy tiếp tục nói: "Lúc rảnh sau mùa còn đỡ, vừa đến mùa vụ, mỗi ngày Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đều ra ngoài ruộng bận việc để kiếm công điểm, còn Giang Kiến Võ và Lý Cầm chỉ cần thấy mặt trời lên cao thì lại bắt đầu lười biếng."
"Tuy nói, đồ mọi người ăn đều là công điểm của mỗi nhà, nhưng Giang Kiến Võ và Lý Cầm làm vậy mọi người cũng không thích."
Thẩm Như Quy đánh giá thái độ của trưởng thôn, mím môi nói tiếp: "Nếu không phải ngày thường chú dặn dò người khác thì bà cụ ở phía Bắc thôn đã sớm cầm chổi tới đánh kho lúa bên kia rồi."
"Không phải qua hai ngày nữa sẽ tổ chức người đi đào đê sao." Thẩm Như Quy đột nhiên nhắc đến chuyện này, trưởng thôn nhìn anh, không hiểu ra sao.
Thẩm Như Quy nói khẽ: "Đào đê vất vả, nhưng công điểm lại có thể so với ngày trong vụ, thôn nào xung quanh có không có nhiều người hơn chúng ta chứ?" Ngừng một lát, "Thôn chúng ta đúng là có hơi ít người lao động khỏe mạnh, nhưng hai vợ chồng Giang Kiến Võ không bao giờ chịu đi thì thôi đi, lại còn đi nói với dân của thôn Lâm rằng ông ta có một người anh trai ngốc nghếch làm hộ, dân của các thôn xung quanh đều bàn tán về chuyện này mấy năm rồi."
"Theo lý thuyết, bàn tán chuyện này cũng không có gì, dù sao cũng là chuyện nhà họ Giang, nhưng mà..." Nói đến đây, Thẩm Như Quy dừng lại, gương mặt tỏ ra khó xử.
Trưởng thôn dừng bước, nghiêm túc nhìn Thẩm Như Quy, "Nói cái gì?"
Ánh mắt Thẩm Như Quy hơi mơ màng, dường như đang hạ quyết tâm, "Cháu nói chú đừng giận nhé."
Trưởng thôn "Ừ" một tiếng, không tỏ thái độ.
"Bọn họ đều nói, e là chú cũng được lợi gì từ nhà họ Giang, đúng là sâu mọt của nhân dân."
Nghe thấy câu này, trưởng thôn tức đến run cả người.
Thẩm Như Quy liếc nhìn biểu cảm của trưởng thôn, nhẹ nhàng nói: "Cho nên nếu nhà họ Giang tách ra thì tốt rồi."
"Một nhà thành hai nhà, không lẽ Giang Kiến Võ còn có thể mặt dày mà ăn đồ của Giang Kiến Văn? Đến lúc đó ông ta có thể không làm mấy việc công tập thể này sao?"
"Nếu không sao lại có câu, một con sâu làm rầu nồi canh. Hành vi gian dối của ông ta lại làm ảnh hưởng đến danh dự của chú bên ngoài."
"Lỡ như phía trên tra được..."
Nghe thấy lời của Thẩm Như Quy, trên mặt trưởng thôn lộ ra vẻ suy tư.
Thẩm Như Quy cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ đi cùng trưởng thôn đến nhà họ Giang.
"Con đĩ này, không làm được gì ngoài kiếm chuyện."
Bọn họ vừa mới bước đến cửa sân nhà họ Giang đã thấy được Giang Sơ Nguyệt bị Lưu Phương cầm chổi đánh ra ngoài, cả người ngã xuống đất thật mạnh.
Giang Kiến Văn bị Giang Kiến Võ và Giang Lão Tam ôm lại, Trương Tuyết Phân thì bị Lý Cầm chỉ vào mũi mà chửi, còn Chó Con phản ứng chậm chạp đang run rẩy trong lòng Trương Tuyết Phân.
Trưởng thôn vốn nghĩ mọi người sống trong cùng một thôn, ông biết Giang Kiến Võ không phải thứ tốt nên muốn giúp Giang Kiến Văn tách ra riêng, ai ngờ cả nhà này đều không được vài người đàng hoàng.
Thẩm Như Quy bước một bước xa vòng qua người trưởng thôn, nhìn thấy Lưu Phương sắp quơ cái chổi bèn vội vã kéo Giang Sơ Nguyệt lên đứng phía sau mình.
Lưu Phương không kịp nhìn rõ là ai, hơn nữa trưởng thôn bị che phía sau Thẩm Như Quy, bà ta chỉ nhìn thấy Thẩm Như Quy nắm cổ tay Giang Sơ Nguyệt, bèn chống nạnh bắt đầu chửi.
"Hừ... Tao đã nói sao sáng nay lại đột nhiên dám cãi lại, quả nhiên mày cũng giống mẹ mày, thành một ả kỹ nữ không biết xấu hổ."
Chửi xong còn liếc Thẩm Như Quy, cười lạnh: "Nhưng mà mày có đầu óc hơn mẹ mày đó, biết tìm tên thanh niên tri thức có thể diện trước mặt trưởng thôn. Nhưng mày đang mơ mộng cái gì chứ? Tưởng bám theo thanh niên tri thức thì có thể vào thành ăn lương thực à?"
"Tao nói cho mày biết, mày cũng chỉ là thứ đồ dạng chân ra cho người ta chơi rồi vứt đi thôi."
"Lưu Phương, bà nói lại lần nữa xem." Trưởng thôn thật sự không thể nghe nổi nữa, ông vòng qua Thẩm Như Quy đến trước mặt Lưu Phương.
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét chửi bới của Giang gia bỗng im bặt, tựa như bị ai bóp nghẹn.
Chưa nói đến người của nhà họ Giang ức hiếp hai vợ chồng Giang Kiến Văn thế nào, chỉ mới nghe những lời mắng chửi Giang Sơ Nguyệt của Lưu Phương đã đủ để trưởng thôn nổi trận lôi đình.
Trương Tuyết Phân không có chủ kiến, Chó Con phản ứng chậm, bọn họ đều bị Lý Cầm bắt lại, không thể cử động.
Giang Kiến Văn thấy trưởng thôn đã đến, tranh thủ lúc Giang Lão Tam và Giang Kiến Võ đang ngây người bèn tránh khỏi sự kìm hãm của bọn họ.
Ông thấy Giang Sơ Nguyệt được Thẩm Như Quy bảo vệ phía sau thì cũng yên tâm, vội vàng kéo Trương Tuyết Phân và Chó Con ra sau lưng mình để bảo vệ, sau đó mới mở miệng nói chuyện với trưởng thôn một cách rõ ràng, không vội vã nóng nảy, hơn nữa không hề có một chữ vô nghĩa.
"Trưởng thôn, tình huống nhà chúng tôi như thế nào ngài cũng biết, sáng hôm nay phiền ngài lại đây vì mong ngài có thể làm chứng cho chúng tôi tách nhà."
Giang Kiến Văn nhìn trưởng thôn nói, sau đó quay đầu nhìn về phía những người thân vốn là có quan hệ huyết thống trước mặt, ông thấy trên mặt bọn họ đều đầy vẻ tức giận và bàng hoàng khó tin, lại không hề có chút lưu luyến nào. Trong lòng ông chỉ cảm thấy lạnh như băng.
"Trưởng thôn, tôi dẫn Tuyết Phân và mấy đứa nhỏ tách ra, lương thực nông cụ trong nhà cũng không cần, nhưng về công điểm năm nay tôi và Tuyết Phân kiếm được, nhờ ngài rút ra để trên danh nghĩa của tôi, còn lại..."
Chưa dứt lời, Lưu Phương đã la lên, "Mày là đồ..."
Nhưng mà, chữ đến bên miệng còn chưa kịp mắng thì bà ta đã bị ánh mắt của trưởng thôn ngăn lại, ông ấy lại nhìn Giang Kiến Văn, "Cậu nói tiếp đi."
Giang Kiến Văn nhìn đi chỗ khác, nhìn về phía Chó Con đang hoảng sợ, cổ họng đầy chua xót, "Một nửa công điểm tính về tôi và Tuyết Phân, một nửa còn lại xem như là tôi hiếu kính ba mẹ."
"Còn nữa, sau khi tách ra, mỗi năm tôi và Tuyết Phân sẽ cho ba mẹ một trăm cân lương thực," Giang Kiến Văn nói đến đây thì dừng lại một chút, "nếu ba mẹ cháu không cần lương thực thì có thể đổi thành 20 tệ."
Đối với dân nông thôn, ở một mức độ nào đó, tiền càng khó kiếm hơn lương thực. Không chỉ có tiền mà còn có các loại phiếu định mức.
Lưu Phương vốn còn đang muốn mắng chửi nghe thấy câu này, há miệng định phản bác, nhưng lại bị 20 tệ cám dỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
Giang Kiến Võ và Lý Cầm đứng trong gian nhà chính liếc nhau, Lý Cầm chọc chọc Giang Kiến Võ, ông ta dựa vào khung cửa, "20 tệ, thêm hai tấm phiếu thịt."
Cậu nghĩ phiếu thịt là do nhà cậu tạo ra hay là nước cuốn tới?
Há miệng là đòi, sợ người ta không biết mình mặt dày?
Trưởng thôn liếc Giang Kiến Võ không ra gì kia một cái, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra những lời này.
Giang Kiến Văn thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ, không nói lời nào.
Thật ra Giang Kiến Võ vẫn hơi sợ anh cả của ông ta, muốn trốn về phòng. Nhưng Lý Cầm đứng cứng ngắc phía sau lưng, không trốn được, chỉ có thể nấp nửa người sau cửa theo bản năng.
Giang Kiến Văn cười lạnh một tiếng.
"Được."
Giang Sơ Nguyệt được Thẩm Như Quy bảo vệ từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người trong sân, cô bước ra từ phía sau Thẩm Như Quy.
Lý Cầm bĩu môi, "Một đứa con nít như mày quyết định được sao?"
Giang Sơ Nguyệt mím môi, nhìn Giang Kiến Văn, "Cháu có thể quyết định, ba cháu sẽ nghe lời của cháu."
Khi Lý Cầm còn định mở miệng thò Giang Kiến Văn "Ừ" một tiếng, "Tiểu Hoa đồng ý thì tôi cũng đồng ý."
Giang Sơ Nguyệt nhìn Giang Kiến Văn, mi mắt cong cong, tiếp tục nói, "Nhưng mà cháu có một yêu cầu."
Lưu Phương tức giận nói, "Yêu cầu gì?"
Giang Sơ Nguyệt nói: "Chúng ta làm một tờ chứng từ, hơn nữa trên đó phải có vân tay của ba mẹ cháu, ông bà nội và cả chú thím."
Nói xong, cô nhìn về phía trưởng thôn, "Chú, ba mẹ cháu phụng dưỡng ông bà nội là nghĩa vụ, nhưng chú thím không phải nghĩa vụ của ba mẹ cháu, cho nên trên chứng từ phải ghi rõ, sau này mỗi khi ba mẹ phụng dưỡng cho ông bà nội thì phải có trưởng thôn ở đây chứng kiến."
Vừa nghe thấy những lời này, Giang Kiến Võ và Lý Cầm lập tức bùng nổ.
Nhưng hai người chưa kịp làm ầm lên thì đã nghe thấy trưởng thôn đồng ý. Hơn nữa còn kêu Thẩm Như Quy đi chuẩn bị chứng từ trước mặt mọi người.
Không đến nửa tiếng, Thẩm Như Quy đã cầm ba tờ chứng từ giống nhau như đúc lại đây, "Chú, cháu nghĩ nên để nhà họ Giang giữ một phần, chú Kiến Văn giữ một phần, chú cũng giữ một phần, đỡ cho sau này có người không nói lý muốn nháo lên lại không nói rõ được thì không tốt."
Giang Sơ Nguyệt nhìn ba tờ chứng từ, lén lút liếc về phía Thẩm Như Quy, cô cảm thấy sao người này lại tốt đến vậy chứ?
Mặt đẹp thì thôi đi, đầu óc còn thông minh như vậy.
Khiến Giang Sơ Nguyệt hận không thể lập tức vén tay áo làm một đĩa trứng gà xào rau hẹ cho Thẩm Như Quy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất