[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 12:
Từ xa nhìn lại, Tống Thu Hoài đứng thẳng, khuôn mặt như tranh vẽ, sống mũi cao vút, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách, cũng không hề ăn nhập gì với môi trường xung quanh.
Không biết anh thấp giọng đáp lại mấy câu gì, mà Tần Miểu Miểu đi về có chút mất mác, mọi người không dự đoán được chuyện ồn ào xảy ra trong đó, lại cúi đầu, làm việc của làm việc, lười biếng của lười biếng.
Thực ra phải nói là Trần Thục Dao và Tống Thu Hoài thật sự có chút gì đó, giống như việc cũng không nói ra được cụ thể, hai người cũng chưa từng có mối quan hệ qua lại thân mật gì đó, chẳng qua là đều từ nơi lớn đến, cả người giống như toát lên sự trong trẻo lạnh lùng lại kiêu ngạo, thế là trong vô thức ghép hai người này thành một đôi, nếu không trong cái thôn này cũng không ai xứng với họ! Cũng không thể, cũng không thể giống như dáng vẻ kia của Diêu Doanh Doanh!
Đây không có ý nói Diêu Doanh Doanh xấu, cô tất nhiên không xấu, mà là——
Diêu Doanh Doanh cố gắng không để mình chú ý đến động tĩnh ở đầu kia, một lòng một dạ cuốc đất dưới chân mình, cô đặc biệt yêu thích hoạt động ra mồ hôi, đuôi mắt đỏ lên vì bị mồ hôi hun, vài sợi tóc rơi lả tả dính vào chiếc cổ trắng ngần, đã đủ diễm lệ, cô dù thế nào cũng phải thích màu đỏ tươi, đây không, hôm nay cô mặc áo khoác ngoài màu đỏ hồng, chèn ép bộ ngực chặt chẽ, lại lắc lắc cái mông trong vô thức, trời ạ, nhìn như thế nào cũng thấy không đứng đắn, thế này nếu là trước đó, chính xác là cái đinh trong mắt của những người vợ cả, có một chút ý đồ quyến rũ! Người như thế này, làm sao có thể xứng với người có dáng vẻ thần tiên thuần khiết như thanh niên trí thức Tống.
Mỗi lần nhìn thấy hai người đi cùng nhau, những người trong thôn đều sẽ sụt sùi, sao anh có thể rơi vào tay của con nhóc nhà họ Diêu, con nhóc nhà họ Diêu nổi tiếng đanh đá.
Thực ra cũng không thể trách Diêu Doanh Doanh, những người xung quanh luôn có ý xấu với cô mà chẳng biết tại sao, cái mông vặn quẹo quá dữ dội, cố ý đè nén lời nói trong cổ họng, bất kỳ điểm đặc trưng nào của cơ thể không có cách thay đổi đều là điểm để bọn họ công kích, có điều là cô vô cùng may mắn có anh trai và cha mẹ rất tốt, trước đây có một cậu bé nghịch ngợm cố ý bóp mông của Diêu Doanh Doanh, đã bị anh trai Diêu đuổi theo đánh một trận, sau này Diêu Doanh Doanh bắt được cơ hội còn phun hai ngụm nước bọt!
Nhưng mà Diêu Doanh Doanh vẫn phải hâm mộ Trần Thục Dao, cô ta rất xinh đẹp, thế nhưng dường như có khoảng cách với cái đẹp, không ai dám mạo phạm, cho dù tên vô lại lưu manh nhất trong thôn, cũng sẽ không dùng ánh mắt gian tà mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Diêu Doanh Doanh cố gắng động viên tinh thần mình, âm thầm nói, không sao hết, có váy mới mặc! Anh trai của cô cũng sắp trở về nhà thăm người thân rồi! Nhưng mà lại nhớ tới khi sáng nay ra bờ sông giặt quần áo trong lúc vô tình nghe được lời này, chốc lát nước mắt liền rơi xuống.
Không biết anh thấp giọng đáp lại mấy câu gì, mà Tần Miểu Miểu đi về có chút mất mác, mọi người không dự đoán được chuyện ồn ào xảy ra trong đó, lại cúi đầu, làm việc của làm việc, lười biếng của lười biếng.
Thực ra phải nói là Trần Thục Dao và Tống Thu Hoài thật sự có chút gì đó, giống như việc cũng không nói ra được cụ thể, hai người cũng chưa từng có mối quan hệ qua lại thân mật gì đó, chẳng qua là đều từ nơi lớn đến, cả người giống như toát lên sự trong trẻo lạnh lùng lại kiêu ngạo, thế là trong vô thức ghép hai người này thành một đôi, nếu không trong cái thôn này cũng không ai xứng với họ! Cũng không thể, cũng không thể giống như dáng vẻ kia của Diêu Doanh Doanh!
Đây không có ý nói Diêu Doanh Doanh xấu, cô tất nhiên không xấu, mà là——
Diêu Doanh Doanh cố gắng không để mình chú ý đến động tĩnh ở đầu kia, một lòng một dạ cuốc đất dưới chân mình, cô đặc biệt yêu thích hoạt động ra mồ hôi, đuôi mắt đỏ lên vì bị mồ hôi hun, vài sợi tóc rơi lả tả dính vào chiếc cổ trắng ngần, đã đủ diễm lệ, cô dù thế nào cũng phải thích màu đỏ tươi, đây không, hôm nay cô mặc áo khoác ngoài màu đỏ hồng, chèn ép bộ ngực chặt chẽ, lại lắc lắc cái mông trong vô thức, trời ạ, nhìn như thế nào cũng thấy không đứng đắn, thế này nếu là trước đó, chính xác là cái đinh trong mắt của những người vợ cả, có một chút ý đồ quyến rũ! Người như thế này, làm sao có thể xứng với người có dáng vẻ thần tiên thuần khiết như thanh niên trí thức Tống.
Mỗi lần nhìn thấy hai người đi cùng nhau, những người trong thôn đều sẽ sụt sùi, sao anh có thể rơi vào tay của con nhóc nhà họ Diêu, con nhóc nhà họ Diêu nổi tiếng đanh đá.
Thực ra cũng không thể trách Diêu Doanh Doanh, những người xung quanh luôn có ý xấu với cô mà chẳng biết tại sao, cái mông vặn quẹo quá dữ dội, cố ý đè nén lời nói trong cổ họng, bất kỳ điểm đặc trưng nào của cơ thể không có cách thay đổi đều là điểm để bọn họ công kích, có điều là cô vô cùng may mắn có anh trai và cha mẹ rất tốt, trước đây có một cậu bé nghịch ngợm cố ý bóp mông của Diêu Doanh Doanh, đã bị anh trai Diêu đuổi theo đánh một trận, sau này Diêu Doanh Doanh bắt được cơ hội còn phun hai ngụm nước bọt!
Nhưng mà Diêu Doanh Doanh vẫn phải hâm mộ Trần Thục Dao, cô ta rất xinh đẹp, thế nhưng dường như có khoảng cách với cái đẹp, không ai dám mạo phạm, cho dù tên vô lại lưu manh nhất trong thôn, cũng sẽ không dùng ánh mắt gian tà mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Diêu Doanh Doanh cố gắng động viên tinh thần mình, âm thầm nói, không sao hết, có váy mới mặc! Anh trai của cô cũng sắp trở về nhà thăm người thân rồi! Nhưng mà lại nhớ tới khi sáng nay ra bờ sông giặt quần áo trong lúc vô tình nghe được lời này, chốc lát nước mắt liền rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất