[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 32:
Diêu Doanh Doanh lớn hơn một chút, cũng không ngốc nữa, ngày ngày cô đều ở cổng thôn chờ Lý Hướng Đông đi làm về rồi dẫn cô sang thôn bên cạnh xem phim, chiếu bóng để ngoài trời, rất ồn ào, những đứa nhóc chạy loạn khắp nơi, cách khá xa, sau vài lần liếc mắt thì cũng kết thúc.
Trên đường về nhà Diêu Doanh Doanh đi không nổi, ngoan ngoãn nằm bò trên lưng của Lý Hướng Đông, bờ vai của anh ấy càng ngày càng rộng, con đường về đêm rất yên tĩnh, mặt trăng rất lớn, những người chụp ảnh thật sự rất thích.
Diêu Doanh Doanh nhỏ tiếng lầm bầm với chất giọng trong trẻo: “Mặt trời ở đằng tây đã sắp xuống núi rồi… hồ Vi Sơn thật yên tĩnh… gảy chiếc đàn tì bà mà em yêu thích…”
“Anh Hướng Đông, cái gì là đàn tì bà vậy!
…
Sau đó nữa, Diêu Doanh Doanh lớn hơn chút nữa, càng xinh xắn hơn, không có một bé trai nào không thích chạy đuổi theo cô, lúc đó chính là lúc làm bậy, ở trường học có một học sinh trước đó là một tên lưu manh, lắc mình một cái đã biến thành phần tử tích cực, dẫn theo một đám nhóc con diễu võ dương oai chạy đông chạy tây kéo biểu ngữ, không biết làm sao mà nhìn thấy được Diêu Doanh Doanh, nhất quyết thêm cô vào, nếu không phải có vấn đề, thì Diêu Doanh Doanh chưa được mười tuổi thì hiểu cái gì, bị hù quá, lần này Lý Hướng Đông sử dụng danh tính của mình, hùng hổ dạy cho bọn họ một trận.
Nhưng Lý Hướng Đông dường như nhìn thấy được mình của tương lai không đủ sức lực, trong thời đại loạn lạc này, Diêu Doanh Doanh càng ngày càng xinh đẹp, mấy năm nay bọn họ từng chịu khổ cực còn bị bắt nạt.
Ở đầu thôn có một ông thầy tướng số mù, trước đây từng kiếm sống bằng cách sờ tay người khác, bây giờ không ai dám đi xem, ông thầy tướng số mù ba bữa đói một bữa no, lần này đã không chịu đựng nổi nữa, quỳ gối ở đầu đường xin người qua đường một miếng ăn, Diêu Doanh Doanh mềm lòng, Lý Hướng Đông bẻ nửa cái bánh bột ngô đưa cho ông ấy, ông ấy liên tục dập đầu nói cảm ơn, khi nhận lấy ông ấy bị bệnh nghề nghiệp sờ tay anh ấy một chút, nhỏ giọng nói: “Có số làm tướng quân, đại phúc…”
Trên đường đi về Diêu Doanh Doanh mở trừng hai mắt nhìn vào bóng tối trong suốt, bĩu môi truy hỏi tới cùng: “Anh Hướng Đông, cái gì là tướng quân vậy.”
“Chính là sẽ có rất nhiều người nghe lời anh, có rất nhiều… tiền đấy, đại khái.”
Lý Hướng Đông là người thô lỗ, cũng chỉ hiểu biết nông cạn.
“Wow! Lợi hại quá, vậy em là em gái của tướng quân!”
“Em cũng có thể làm tướng quân…”
“Mau nhìn! Mưa sao băng kìa!”
Cuối xuân, hoa đào nở rồi, theo những cơn gió thổi bay đến khắp mọi nơi.
Thuận tiện mang theo câu nói mà Lý Hướng Đông còn chưa nói xong.
Chưa đầy một tuần, Lý Hướng Đông đã thu dọn hành lí, cầm lấy giấy chứng nhận ở thôn cấp đi thị trấn đăng ký nhập ngũ, nói với bên ngoài là lấy di vật của mẹ mình đi nhờ vả, thật ra cũng chẳng có gì cả, chẳng qua anh ấy sợ lúc mình không ở đây Diêu Doanh Doanh bị người ta bắt nạt mà thôi.
Trên đường về nhà Diêu Doanh Doanh đi không nổi, ngoan ngoãn nằm bò trên lưng của Lý Hướng Đông, bờ vai của anh ấy càng ngày càng rộng, con đường về đêm rất yên tĩnh, mặt trăng rất lớn, những người chụp ảnh thật sự rất thích.
Diêu Doanh Doanh nhỏ tiếng lầm bầm với chất giọng trong trẻo: “Mặt trời ở đằng tây đã sắp xuống núi rồi… hồ Vi Sơn thật yên tĩnh… gảy chiếc đàn tì bà mà em yêu thích…”
“Anh Hướng Đông, cái gì là đàn tì bà vậy!
…
Sau đó nữa, Diêu Doanh Doanh lớn hơn chút nữa, càng xinh xắn hơn, không có một bé trai nào không thích chạy đuổi theo cô, lúc đó chính là lúc làm bậy, ở trường học có một học sinh trước đó là một tên lưu manh, lắc mình một cái đã biến thành phần tử tích cực, dẫn theo một đám nhóc con diễu võ dương oai chạy đông chạy tây kéo biểu ngữ, không biết làm sao mà nhìn thấy được Diêu Doanh Doanh, nhất quyết thêm cô vào, nếu không phải có vấn đề, thì Diêu Doanh Doanh chưa được mười tuổi thì hiểu cái gì, bị hù quá, lần này Lý Hướng Đông sử dụng danh tính của mình, hùng hổ dạy cho bọn họ một trận.
Nhưng Lý Hướng Đông dường như nhìn thấy được mình của tương lai không đủ sức lực, trong thời đại loạn lạc này, Diêu Doanh Doanh càng ngày càng xinh đẹp, mấy năm nay bọn họ từng chịu khổ cực còn bị bắt nạt.
Ở đầu thôn có một ông thầy tướng số mù, trước đây từng kiếm sống bằng cách sờ tay người khác, bây giờ không ai dám đi xem, ông thầy tướng số mù ba bữa đói một bữa no, lần này đã không chịu đựng nổi nữa, quỳ gối ở đầu đường xin người qua đường một miếng ăn, Diêu Doanh Doanh mềm lòng, Lý Hướng Đông bẻ nửa cái bánh bột ngô đưa cho ông ấy, ông ấy liên tục dập đầu nói cảm ơn, khi nhận lấy ông ấy bị bệnh nghề nghiệp sờ tay anh ấy một chút, nhỏ giọng nói: “Có số làm tướng quân, đại phúc…”
Trên đường đi về Diêu Doanh Doanh mở trừng hai mắt nhìn vào bóng tối trong suốt, bĩu môi truy hỏi tới cùng: “Anh Hướng Đông, cái gì là tướng quân vậy.”
“Chính là sẽ có rất nhiều người nghe lời anh, có rất nhiều… tiền đấy, đại khái.”
Lý Hướng Đông là người thô lỗ, cũng chỉ hiểu biết nông cạn.
“Wow! Lợi hại quá, vậy em là em gái của tướng quân!”
“Em cũng có thể làm tướng quân…”
“Mau nhìn! Mưa sao băng kìa!”
Cuối xuân, hoa đào nở rồi, theo những cơn gió thổi bay đến khắp mọi nơi.
Thuận tiện mang theo câu nói mà Lý Hướng Đông còn chưa nói xong.
Chưa đầy một tuần, Lý Hướng Đông đã thu dọn hành lí, cầm lấy giấy chứng nhận ở thôn cấp đi thị trấn đăng ký nhập ngũ, nói với bên ngoài là lấy di vật của mẹ mình đi nhờ vả, thật ra cũng chẳng có gì cả, chẳng qua anh ấy sợ lúc mình không ở đây Diêu Doanh Doanh bị người ta bắt nạt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất