[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 36:
Dáng dấp cũng khá ổn, tuy rằng để Lý Hướng Đông nói là tên mỹ nam, nhưng cũng không phải không thừa nhận người khác thích. Lý Hướng Đông từng tới đón Tống Thu Hoài tan học mấy lần, mỗi lần đều có những cô gái khác nhau bám lấy anh, hòm thư ở trước cửa nhà cũng luôn nhận được những bức thư linh tinh kia, nhưng Tống Thu Hoài vẫn luôn trông bộ dạng lạnh lùng sống dở chết dở.
Huấn luyện được nửa năm, tuy nói là có mối quan hệ đối địch, nhưng kỳ thực vẫn còn có chút tình nghĩa, hơn nữa đám người Tống Thu Hoài vẫn là kính nể với Lý Hướng Đông, nói cho cùng bọn họ cũng chưa từng gặp người nào có kỹ thuật bắn súng hơn anh ấy, hơn nữa những người thực chiến trên chiến trường, trên người đều có loại cảm giác ớn lạnh.
Chuyện này xảy ra vào tiệc rượu ở ngày cuối cùng, Lý Hướng Đông nhìn thấy bọn họ thì nhớ đến lúc mình ở lứa tuổi này, cũng như vậy trời không sợ đất không sợ, uống nhiều, kết quả đã biến thành một tên ngốc.
Đám ranh con này đã sớm điều tra tình hình của sĩ quan huấn luyện Lý, lý lịch trong quân đội không cần phải nói, người mà ông cụ Tống tìm sẽ không có vấn đề, nhưng việc riêng thì không hẳn, dù sao cũng không biết bị phạt bao nhiêu cái chống đẩy, chạy mấy trăm lần Hoàng thành, thù này phải báo!
Cũng là thật sự điều tra được, ở quê nhà có một em gái nhỏ trong thôn, đặc biệt nhàm chán, mỗi ngày đều phải viết thư, hơn nữa thảo nào anh ấy lại keo kiệt như vậy, chỉ có mấy bộ quần áo kia, nghe nói cô vợ nhỏ kia đặc biệt có thủ đoạn, quản lý tiền của anh ấy.
Vả lại còn nghe nói trong túi áo trước ngực anh ấy có hình của cô vợ nhỏ kia, Lý Hướng Đông không có chuyện gì thì sờ sờ nó.
Đám ranh con này hợp tác với nhau trộm tấm ảnh kia vứt đi.
Việc này rơi xuống người của Chương Sĩ Hành, việc trộm cắp trong nhóm họ vĩnh viễn thuộc về anh ta.
Chương Sĩ Hành thật sự sợ Lý Hướng Đông, ngoài miệng anh ta khinh bỉ, nhưng trong lòng có lúc lại nể phục, ngoài miệng cũng phải miệt thị hai câu, bởi vì không ít lần anh ta được huấn luyện một mình, nhìn thấy Lý Hướng Đông chân anh ta đã mềm nhũn, cũng đừng nói đến chuyện trộm ảnh, lại còn là ảnh vợ của Lý Hướng Đông.
Lề mề, Chương Sĩ Hành lại lùi về, “Hay là… thôi đi, tôi cảm thấy người trong vùng hẻo lánh cũng sẽ không đẹp đẽ gì, tôi…”
“Đừng nói nhảm, chúng ta cũng không phải xem diện mạo thế nào.” Doãn Thanh Hòa bực mình đạp cho Chương Sĩ Hành một cái.
Lần này Chương Sĩ Hành trộm tấm ảnh về trong run rẩy, lần đầu tiên nhìn thấy, nói không ngạc nhiên thì có hơi giả tạo, không ngờ cô vợ nuôi từ bé của vị giáo quan bảo thủ này như vậy… không thể nói được, cũng không thể nói không được, động tác hơi hướng về phía sau, gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt sóng sánh hơi tránh né, khiến người nhìn thấy thì lòng bàn tay ngứa ngáy, ngứa, nhưng thoạt nhìn tuổi tác còn nhỏ, Lý Hướng Đông này thật sự không phải người!
“Khụ…”
Huấn luyện được nửa năm, tuy nói là có mối quan hệ đối địch, nhưng kỳ thực vẫn còn có chút tình nghĩa, hơn nữa đám người Tống Thu Hoài vẫn là kính nể với Lý Hướng Đông, nói cho cùng bọn họ cũng chưa từng gặp người nào có kỹ thuật bắn súng hơn anh ấy, hơn nữa những người thực chiến trên chiến trường, trên người đều có loại cảm giác ớn lạnh.
Chuyện này xảy ra vào tiệc rượu ở ngày cuối cùng, Lý Hướng Đông nhìn thấy bọn họ thì nhớ đến lúc mình ở lứa tuổi này, cũng như vậy trời không sợ đất không sợ, uống nhiều, kết quả đã biến thành một tên ngốc.
Đám ranh con này đã sớm điều tra tình hình của sĩ quan huấn luyện Lý, lý lịch trong quân đội không cần phải nói, người mà ông cụ Tống tìm sẽ không có vấn đề, nhưng việc riêng thì không hẳn, dù sao cũng không biết bị phạt bao nhiêu cái chống đẩy, chạy mấy trăm lần Hoàng thành, thù này phải báo!
Cũng là thật sự điều tra được, ở quê nhà có một em gái nhỏ trong thôn, đặc biệt nhàm chán, mỗi ngày đều phải viết thư, hơn nữa thảo nào anh ấy lại keo kiệt như vậy, chỉ có mấy bộ quần áo kia, nghe nói cô vợ nhỏ kia đặc biệt có thủ đoạn, quản lý tiền của anh ấy.
Vả lại còn nghe nói trong túi áo trước ngực anh ấy có hình của cô vợ nhỏ kia, Lý Hướng Đông không có chuyện gì thì sờ sờ nó.
Đám ranh con này hợp tác với nhau trộm tấm ảnh kia vứt đi.
Việc này rơi xuống người của Chương Sĩ Hành, việc trộm cắp trong nhóm họ vĩnh viễn thuộc về anh ta.
Chương Sĩ Hành thật sự sợ Lý Hướng Đông, ngoài miệng anh ta khinh bỉ, nhưng trong lòng có lúc lại nể phục, ngoài miệng cũng phải miệt thị hai câu, bởi vì không ít lần anh ta được huấn luyện một mình, nhìn thấy Lý Hướng Đông chân anh ta đã mềm nhũn, cũng đừng nói đến chuyện trộm ảnh, lại còn là ảnh vợ của Lý Hướng Đông.
Lề mề, Chương Sĩ Hành lại lùi về, “Hay là… thôi đi, tôi cảm thấy người trong vùng hẻo lánh cũng sẽ không đẹp đẽ gì, tôi…”
“Đừng nói nhảm, chúng ta cũng không phải xem diện mạo thế nào.” Doãn Thanh Hòa bực mình đạp cho Chương Sĩ Hành một cái.
Lần này Chương Sĩ Hành trộm tấm ảnh về trong run rẩy, lần đầu tiên nhìn thấy, nói không ngạc nhiên thì có hơi giả tạo, không ngờ cô vợ nuôi từ bé của vị giáo quan bảo thủ này như vậy… không thể nói được, cũng không thể nói không được, động tác hơi hướng về phía sau, gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt sóng sánh hơi tránh né, khiến người nhìn thấy thì lòng bàn tay ngứa ngáy, ngứa, nhưng thoạt nhìn tuổi tác còn nhỏ, Lý Hướng Đông này thật sự không phải người!
“Khụ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất