[Thập Niên 70] Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ (H)
Chương 37:
Doãn Thanh Hòa ho một cái, rồi đưa tay ra, “Đưa cho tôi, tôi đi xử lý.”
Tống Thu Hoài người vẫn chưa mở miệng lại cất lời: “Chương Sĩ Hành, lấy ở đâu thì trả lại đó.”
“Không phải chứ, các người đùa với tôi à!” Chương Sĩ Hành giậm chân nổi đóa.
Nửa năm này trôi qua rất nhanh, Lý Hướng Đông lại được điều chuyển về cương vị cũ, nhưng thực quyền trong tay đã nhiều hơn.
Từ thủ đô trở về, Lý Hướng Đông cảm thấy mình cố gắng thêm chặn nữa, lại thăng thêm chút nữa thì có thể cho Diêu Doanh Doanh một căn nhà tốt hơn.
Thế là khi quyết chiến anh ấy đã xin làm tổng chỉ huy ở chiến trường tây nam, bởi vì anh ấy quen thuộc với địa hình bên đó hơn.
Thật ra cũng không hoàn toàn vì Diêu Doanh Doanh, cũng là vì… trận chiến bị kéo dài quá lâu, đất nước cần phải hòa bình để phát triển kinh tế, cuộc chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh, muốn đánh nhất định phải có người tiên phong, vậy tại sao không phải bây giờ? Tại sao không thể là tôi?
Vì vậy Lý Hướng Đông người đã có không biết bao nhiêu lần ra chiến trường, đây đích thực là trận chiến cuối cùng bảo vệ biên giới, trận chiến này khiến cho sinh lực của nước H bị tổn hại rất lớn, cuối cùng ký vào thư xin đầu hàng, nhưng tương ứng với đó, phe ta cũng phải trả một cái giá bi thảm, trong những dòng sông, trên bầu trời dày đặc đều là máu của chúng tôi, gần như nhuộm đỏ lá phong trên những ngọn núi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lý Hướng Đông dẫn đầu đội phụ trách thu hút hỏa lực ở vòng ngoài, sau khi xuất hiện chỗ hỏng thì nhanh chóng rút lui, ý định phá hỏng đội hình của quân địch, lại do phần lớn đội đánh bọc sườn tiêu diệt. Nào ngờ quân địch cảm nhận được tình hình chiến sự vô cùng không khả quan, bắt đầu tấn công hỗn loạn, dưới tình huống dữ dội đó, chia ra gần một nữa binh sĩ truy kích, thế nên phần lớn phe ta gần như dễ dàng giành được thắng lợi, trên cơ sở dùng sự hi sinh của tiểu đội xung kích.
Gần một đại đội, 85 người, bị mấy vạn quân địch truy kích một ngày một đêm, cuối cùng còn lại năm người, ồ, không đúng.
Trước mắt lại có một người ngã xuống.
Lý Hướng Đông biết đã thành công rồi, thu hút hỏa lực vượt xa sự mong đợi, chiến tranh biên giới sắp kết thúc rồi, cũng biết sẽ sắp chết, bao gồm cả mình.
Phía trước quá nhiều người.
Nhưng mà vậy thì thế nào đây.
Một viên đạn cuối cùng đã bắn ra từ lâu, lại thêm một quả lựu đạn nổ ngay bên cạnh, bắp đùi bên dưới bị đạn bắn đang chảy máu ào ạt, cho dù có sống sót quay về, cũng không xứng nữa.
Diêu Doanh Doanh mãi mãi phải xứng với những điều tốt nhất.
Chỉ là cũng sẽ khó chịu.
Ý thức của anh dần mơ hồ, liều mạng dùng hơi sức cuối cùng, Lý Hướng Đông lại xoa xoa tấm ảnh kia.
Từ từ nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy trời sáng, mặt trời ló dạng rồi, phía đông càng ngày càng đỏ, sắc đỏ rộng lớn, sắc đỏ nồng đậm…
Dường như anh ấy lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm với chất giọng trong trẻo: Mặt trời ở đằng tây đã sắp xuống núi rồi… hồ Vi Sơn thật yên tĩnh… gảy chiếc đàn tì bà mà em yêu thích…
Tống Thu Hoài người vẫn chưa mở miệng lại cất lời: “Chương Sĩ Hành, lấy ở đâu thì trả lại đó.”
“Không phải chứ, các người đùa với tôi à!” Chương Sĩ Hành giậm chân nổi đóa.
Nửa năm này trôi qua rất nhanh, Lý Hướng Đông lại được điều chuyển về cương vị cũ, nhưng thực quyền trong tay đã nhiều hơn.
Từ thủ đô trở về, Lý Hướng Đông cảm thấy mình cố gắng thêm chặn nữa, lại thăng thêm chút nữa thì có thể cho Diêu Doanh Doanh một căn nhà tốt hơn.
Thế là khi quyết chiến anh ấy đã xin làm tổng chỉ huy ở chiến trường tây nam, bởi vì anh ấy quen thuộc với địa hình bên đó hơn.
Thật ra cũng không hoàn toàn vì Diêu Doanh Doanh, cũng là vì… trận chiến bị kéo dài quá lâu, đất nước cần phải hòa bình để phát triển kinh tế, cuộc chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh, muốn đánh nhất định phải có người tiên phong, vậy tại sao không phải bây giờ? Tại sao không thể là tôi?
Vì vậy Lý Hướng Đông người đã có không biết bao nhiêu lần ra chiến trường, đây đích thực là trận chiến cuối cùng bảo vệ biên giới, trận chiến này khiến cho sinh lực của nước H bị tổn hại rất lớn, cuối cùng ký vào thư xin đầu hàng, nhưng tương ứng với đó, phe ta cũng phải trả một cái giá bi thảm, trong những dòng sông, trên bầu trời dày đặc đều là máu của chúng tôi, gần như nhuộm đỏ lá phong trên những ngọn núi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lý Hướng Đông dẫn đầu đội phụ trách thu hút hỏa lực ở vòng ngoài, sau khi xuất hiện chỗ hỏng thì nhanh chóng rút lui, ý định phá hỏng đội hình của quân địch, lại do phần lớn đội đánh bọc sườn tiêu diệt. Nào ngờ quân địch cảm nhận được tình hình chiến sự vô cùng không khả quan, bắt đầu tấn công hỗn loạn, dưới tình huống dữ dội đó, chia ra gần một nữa binh sĩ truy kích, thế nên phần lớn phe ta gần như dễ dàng giành được thắng lợi, trên cơ sở dùng sự hi sinh của tiểu đội xung kích.
Gần một đại đội, 85 người, bị mấy vạn quân địch truy kích một ngày một đêm, cuối cùng còn lại năm người, ồ, không đúng.
Trước mắt lại có một người ngã xuống.
Lý Hướng Đông biết đã thành công rồi, thu hút hỏa lực vượt xa sự mong đợi, chiến tranh biên giới sắp kết thúc rồi, cũng biết sẽ sắp chết, bao gồm cả mình.
Phía trước quá nhiều người.
Nhưng mà vậy thì thế nào đây.
Một viên đạn cuối cùng đã bắn ra từ lâu, lại thêm một quả lựu đạn nổ ngay bên cạnh, bắp đùi bên dưới bị đạn bắn đang chảy máu ào ạt, cho dù có sống sót quay về, cũng không xứng nữa.
Diêu Doanh Doanh mãi mãi phải xứng với những điều tốt nhất.
Chỉ là cũng sẽ khó chịu.
Ý thức của anh dần mơ hồ, liều mạng dùng hơi sức cuối cùng, Lý Hướng Đông lại xoa xoa tấm ảnh kia.
Từ từ nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy trời sáng, mặt trời ló dạng rồi, phía đông càng ngày càng đỏ, sắc đỏ rộng lớn, sắc đỏ nồng đậm…
Dường như anh ấy lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm với chất giọng trong trẻo: Mặt trời ở đằng tây đã sắp xuống núi rồi… hồ Vi Sơn thật yên tĩnh… gảy chiếc đàn tì bà mà em yêu thích…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất