Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 28:
----
Vì quanh năm làm việc nên bàn tay của anh rất thô ráp nhưng ngón tay thon dài lại rất linh hoạt, cử động cũng rất nhanh nhẹn.
Mười phút sau, Khương Nhu đỗ xe đạp bên đường, chào ông lão trước: “Xin chào sư phụ, cháu tìm Thẩm Thành Đông.”
Ông lão chưa từng gặp cô, thấy cô xinh đẹp tao nhã thì lập tức bỏ chân xuống, cười hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì? Muốn sửa xe đạp à?”
Trong tiềm thức của ông ấy, Thẩm Thành Đông chỉ là một gã nhà quê nghèo kiết xác, cho dù vẻ ngoài xuất sắc nhưng cũng không xứng cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, nên ông ấy cũng không nghĩ tới chuyện đó.
Lúc này Thẩm Thành Đông nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Khương Nhu, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của anh hiện lên nụ cười, giống như tuyết mùa đông dần dần tan chảy.
Anh giới thiệu với ông lão: “Cô ấy là vợ cháu. Cô ấy đến tìm cháu có việc.”
“...” Ông lão mở to mắt, nhìn anh rồi lại nhìn Khương Nhu, vẫn không thể tin được: “Đây là vợ mới cưới của cháu à?”
“Ừm, đúng vậy.” Thẩm Thành Đông đã quen với phản ứng này của người khác từ lâu nên cũng không để ý lắm.
Anh nhìn Khương Nhu mỉm cười: “Chờ một chút, anh quay lại ngay.”
Khương Nhu nhìn chiếc lốp xe trong tay anh, sợ mình ảnh hưởng đến công việc của anh nênngoan ngoãn đứng ở một bên làm người tàng hình.
Trong lúc chờ đợi, cô lặng lẽ đánh giá Thẩm Thừa Đông, anh có bờ vai rộng, đôi chân thẳng, nước da tuy hơi ngăm đen nhưng lại có đôi mắt hoa đào, khiến anh rất hấp dẫn. Sống mũi cao, yết hầu rất đẹp, đặc biệt khi xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc khỏe khoắn càng tăng thêm chút gợi cảm.
Chà, đàn ông làm việc chăm chỉ thì vô cùng đẹp trai!
Thẩm Thành Đông không để ý ánh mắt này, nhanh chóng sửa xe đạp, sau đó cầm khăn lau bên cạnh lau bàn tay bẩn, khi bước tới, anh nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã hơi đỏ lên vì lạnh.
Anh đang định đưa tay ra ủ ấm giúp cô, nhưng đột nhiên anh rút tay lại, cử động cơ thể để chắn gió: “Ở đây có nước nóng, em có muốn uống không?”
Khương Nhu không cảm thấy lạnh, lắc đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Nhà đã lấy lại rồi, sáng mai chúng ta cùng đi xem nhé.”
Thật ra Thẩm Thành Đông đã nghe được chuyện này từ Liễu Nhị. Cảm nhận được niềm vui của cô, anh rất muốn xoa tóc cô, nhưng tay anh lại dính đầy dầu xích, ngay cả dùng giẻ lau cũng không lau được, tay bẩn quá.
Lúc này, Khương Nhu chủ động nắm tay anh, cái chạm lạnh lẽo khiến trái tim anh run lên.
“Tay anh hơi lạnh, em ủ ấm giúp anh.”
Trong mắt cô chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh.
Thẩm Thành Đông khẽ chuyển động yết hầu, kéo thật mạnh, đặt bàn tay mềm mại của mình lên trái tim ấm áp nhất.
Hai người đang nói chuyện tình cảm với nhau thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng mắng mỏ, giọng nói cao vút lập tức phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
“Đông Tử, đừng dính nhau nữa! Mau đi thu dọn đồ đạc bên kia đi!”
Vì quanh năm làm việc nên bàn tay của anh rất thô ráp nhưng ngón tay thon dài lại rất linh hoạt, cử động cũng rất nhanh nhẹn.
Mười phút sau, Khương Nhu đỗ xe đạp bên đường, chào ông lão trước: “Xin chào sư phụ, cháu tìm Thẩm Thành Đông.”
Ông lão chưa từng gặp cô, thấy cô xinh đẹp tao nhã thì lập tức bỏ chân xuống, cười hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì? Muốn sửa xe đạp à?”
Trong tiềm thức của ông ấy, Thẩm Thành Đông chỉ là một gã nhà quê nghèo kiết xác, cho dù vẻ ngoài xuất sắc nhưng cũng không xứng cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, nên ông ấy cũng không nghĩ tới chuyện đó.
Lúc này Thẩm Thành Đông nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Khương Nhu, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của anh hiện lên nụ cười, giống như tuyết mùa đông dần dần tan chảy.
Anh giới thiệu với ông lão: “Cô ấy là vợ cháu. Cô ấy đến tìm cháu có việc.”
“...” Ông lão mở to mắt, nhìn anh rồi lại nhìn Khương Nhu, vẫn không thể tin được: “Đây là vợ mới cưới của cháu à?”
“Ừm, đúng vậy.” Thẩm Thành Đông đã quen với phản ứng này của người khác từ lâu nên cũng không để ý lắm.
Anh nhìn Khương Nhu mỉm cười: “Chờ một chút, anh quay lại ngay.”
Khương Nhu nhìn chiếc lốp xe trong tay anh, sợ mình ảnh hưởng đến công việc của anh nênngoan ngoãn đứng ở một bên làm người tàng hình.
Trong lúc chờ đợi, cô lặng lẽ đánh giá Thẩm Thừa Đông, anh có bờ vai rộng, đôi chân thẳng, nước da tuy hơi ngăm đen nhưng lại có đôi mắt hoa đào, khiến anh rất hấp dẫn. Sống mũi cao, yết hầu rất đẹp, đặc biệt khi xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc khỏe khoắn càng tăng thêm chút gợi cảm.
Chà, đàn ông làm việc chăm chỉ thì vô cùng đẹp trai!
Thẩm Thành Đông không để ý ánh mắt này, nhanh chóng sửa xe đạp, sau đó cầm khăn lau bên cạnh lau bàn tay bẩn, khi bước tới, anh nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã hơi đỏ lên vì lạnh.
Anh đang định đưa tay ra ủ ấm giúp cô, nhưng đột nhiên anh rút tay lại, cử động cơ thể để chắn gió: “Ở đây có nước nóng, em có muốn uống không?”
Khương Nhu không cảm thấy lạnh, lắc đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Nhà đã lấy lại rồi, sáng mai chúng ta cùng đi xem nhé.”
Thật ra Thẩm Thành Đông đã nghe được chuyện này từ Liễu Nhị. Cảm nhận được niềm vui của cô, anh rất muốn xoa tóc cô, nhưng tay anh lại dính đầy dầu xích, ngay cả dùng giẻ lau cũng không lau được, tay bẩn quá.
Lúc này, Khương Nhu chủ động nắm tay anh, cái chạm lạnh lẽo khiến trái tim anh run lên.
“Tay anh hơi lạnh, em ủ ấm giúp anh.”
Trong mắt cô chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh.
Thẩm Thành Đông khẽ chuyển động yết hầu, kéo thật mạnh, đặt bàn tay mềm mại của mình lên trái tim ấm áp nhất.
Hai người đang nói chuyện tình cảm với nhau thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng mắng mỏ, giọng nói cao vút lập tức phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
“Đông Tử, đừng dính nhau nữa! Mau đi thu dọn đồ đạc bên kia đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất