Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 39:
---
“Đẹp lắm.’’ Ánh mắt Thẩm Thành Đông phức tạp, anh cảm thấy mình phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền mới được...
Kéo sợi dây thép rồi treo rèm lên. Họ cất phích nước nóng, trải đệm chăn đỏ thẫm cho giường đôi.
Nhìn toàn cảnh, ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, tràn ngập hơi thở ấm áp của một gia đình.
Khương Nhu rất hài lòng, cô ngửa đầu hỏi anh: “Anh còn muốn mua thêm gì nữa không?’’
Đối diện với đôi mắt trong veo của cô, cảm giác muốn sống chung với cô tự nhiên sinh ra trong lòng anh: “Không cần, anh có em là đủ rồi.’’
Lời tâm tình bỗng được thổ lộ làm cho người ta không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn Khương Nhu đỏ bừng, cô lắp bắp:
“Anh, anh dọn dẹp lại phòng một chút, dem đến nhà dì cả đón chó con về.’’ Cô nói xong xoay người rời đi, ngay cả bóng lưng cũng thẹn thùng.
Thẩm Thành Đông nhìn cô, đáy mắt lộ vẻ nhu tình.
Hơn mười phút sau, Khương Nhu đến nhà Trần Ngả Lan, cô thấy cô ấy rót nước vào tô cho chó uống.
Thấy Khương Nhu đến, Trần Ngả Lan nhìn vào phòng hô: “Tia Chớp”.
Một giây sau, chú chó màu đen thơm mùi sữa từ bên trong chạy ra, chân sau đi có chút khập khiễng, nhưng nó vẫn uy phong lẫm liệt.
Khương Nhu nhìn nó, thích vô cùng.
“Tia Chớp, đây là dì của con, con ở với con bé một thời gian, chờ ba con khỏi bệnh sẽ đến đón con, được không?’’
Trần Ngả Lan giới thiệu Khương Nhu với chú chó nhỏ, giống như nó có thể nghe hiểu.
Kết quả, nó nhìn Khương Nhu vẫy đuôi, kêu hai tiếng: “Gâu Gâu” như đang chào hỏi, có tính người.
“Bình thường dỉ khá bận, thật sự không thể chăm sóc nó được, chỉ có thể làm phiền cháu.’’
Khương Nhu ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu nó, cười nói: “Không phiền đâu, cháu rất thích nó.’’
“Nhà cháu dọn dẹp thế nào rồi? Đêm nay ngủ được chưa?’’
“Ở được rồi, Thành Đông đã thu dọn nhà cửa thỏa đáng rồi.’’
Nghe cô nói, Trần Ngải Lan nhịn không được cảm thán: “Cô gái lười biếng như cháu lại tìm được một người đàn ông chịu khó như nó sống qua ngày, thật có phúc.’’
“...’’ Khương Nhu khẽ chớp mắt, cô không cảm thấy mình lười biếng chút nào.
Đợi cô ôm chú chó nhỏ này về tứ hợp viện, Thẩm Thành Đông đã nấu xong cơm tối.
Anh chỉ vào đệm cỏ trong góc ở nhà chính, nói Khương Nhu là nơi cho chó con ngủ.
Tia Chớp chỉ mới bốn tháng tuổi, nó ngửa đầu nhìn Thẩm Thành Đông, không nhiệt tình như Khương Nhu, nó hừ nhẹ hai tiếng, ánh mắt mang theo đề phòng, nó chạy đến trước người Khương Nhu, bày ra tư thế bảo vệ.
Thẩm Thành Đông khẽ nhíu mày, hoàn toàn không để con chó này vào mắt.
Khương Nhu xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy là dượng của con, con phải hòa bình chung sống nha.’’
Như nghe hiểu ý cô, Tia Chớp bình thường lại.
Thẩm Thành Đông yên lặng.
Vì là bữa cơm đầu tiên sau khi chuyển nhà, anh làm hai món khá phong phú, một mặn mặn một canh. Tất cả đều là món Khương Nhu thích ăn, cô ăn rất ngon miệng.
Ăn tối xong, không khí ấm áp giữa hai người dần dần trở nên xấu hổ.
“Đẹp lắm.’’ Ánh mắt Thẩm Thành Đông phức tạp, anh cảm thấy mình phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền mới được...
Kéo sợi dây thép rồi treo rèm lên. Họ cất phích nước nóng, trải đệm chăn đỏ thẫm cho giường đôi.
Nhìn toàn cảnh, ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, tràn ngập hơi thở ấm áp của một gia đình.
Khương Nhu rất hài lòng, cô ngửa đầu hỏi anh: “Anh còn muốn mua thêm gì nữa không?’’
Đối diện với đôi mắt trong veo của cô, cảm giác muốn sống chung với cô tự nhiên sinh ra trong lòng anh: “Không cần, anh có em là đủ rồi.’’
Lời tâm tình bỗng được thổ lộ làm cho người ta không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn Khương Nhu đỏ bừng, cô lắp bắp:
“Anh, anh dọn dẹp lại phòng một chút, dem đến nhà dì cả đón chó con về.’’ Cô nói xong xoay người rời đi, ngay cả bóng lưng cũng thẹn thùng.
Thẩm Thành Đông nhìn cô, đáy mắt lộ vẻ nhu tình.
Hơn mười phút sau, Khương Nhu đến nhà Trần Ngả Lan, cô thấy cô ấy rót nước vào tô cho chó uống.
Thấy Khương Nhu đến, Trần Ngả Lan nhìn vào phòng hô: “Tia Chớp”.
Một giây sau, chú chó màu đen thơm mùi sữa từ bên trong chạy ra, chân sau đi có chút khập khiễng, nhưng nó vẫn uy phong lẫm liệt.
Khương Nhu nhìn nó, thích vô cùng.
“Tia Chớp, đây là dì của con, con ở với con bé một thời gian, chờ ba con khỏi bệnh sẽ đến đón con, được không?’’
Trần Ngả Lan giới thiệu Khương Nhu với chú chó nhỏ, giống như nó có thể nghe hiểu.
Kết quả, nó nhìn Khương Nhu vẫy đuôi, kêu hai tiếng: “Gâu Gâu” như đang chào hỏi, có tính người.
“Bình thường dỉ khá bận, thật sự không thể chăm sóc nó được, chỉ có thể làm phiền cháu.’’
Khương Nhu ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu nó, cười nói: “Không phiền đâu, cháu rất thích nó.’’
“Nhà cháu dọn dẹp thế nào rồi? Đêm nay ngủ được chưa?’’
“Ở được rồi, Thành Đông đã thu dọn nhà cửa thỏa đáng rồi.’’
Nghe cô nói, Trần Ngải Lan nhịn không được cảm thán: “Cô gái lười biếng như cháu lại tìm được một người đàn ông chịu khó như nó sống qua ngày, thật có phúc.’’
“...’’ Khương Nhu khẽ chớp mắt, cô không cảm thấy mình lười biếng chút nào.
Đợi cô ôm chú chó nhỏ này về tứ hợp viện, Thẩm Thành Đông đã nấu xong cơm tối.
Anh chỉ vào đệm cỏ trong góc ở nhà chính, nói Khương Nhu là nơi cho chó con ngủ.
Tia Chớp chỉ mới bốn tháng tuổi, nó ngửa đầu nhìn Thẩm Thành Đông, không nhiệt tình như Khương Nhu, nó hừ nhẹ hai tiếng, ánh mắt mang theo đề phòng, nó chạy đến trước người Khương Nhu, bày ra tư thế bảo vệ.
Thẩm Thành Đông khẽ nhíu mày, hoàn toàn không để con chó này vào mắt.
Khương Nhu xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy là dượng của con, con phải hòa bình chung sống nha.’’
Như nghe hiểu ý cô, Tia Chớp bình thường lại.
Thẩm Thành Đông yên lặng.
Vì là bữa cơm đầu tiên sau khi chuyển nhà, anh làm hai món khá phong phú, một mặn mặn một canh. Tất cả đều là món Khương Nhu thích ăn, cô ăn rất ngon miệng.
Ăn tối xong, không khí ấm áp giữa hai người dần dần trở nên xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất