Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện

Chương 43:

Trước Sau
---

Đối với người ngoài, lãnh đạo nhà máy không làm khó dễ, mà bảo Khương Nhu truyền lời: “Cô về nói cho cô ta biết, tôi không chấp nhận cho cô ta nghỉ! Không muốn làm nữa thì dọn chỗ đi.’’

Nhìn bộ mặt tiểu nhân của đối phương, Khương Nhu lạnh giọng oán hận: “Ai không có lúc ngã bệnh chứ, ông sốt ruột bảo cô ấy dọn chỗ cho ai hả?’’

“Cô, cô nói bậy bạ gì đó?’’

“Tục ngữ nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, lăn lộn với Triệu Kỳ ông không có kết cục tốt đâu !’’

Nói xong, Khương Nhu xoay người rời đi, trông cô lạnh lùng thế thôi nhưng trong lòng sắp bị hù chết.

Lần đầu tiên mắng chửi người ta như thế, cô cũng cực kỳ tức giận.

Từ văn phòng đi ngang qua phân xưởng, có vài người vây quanh tò mò hỏi thăm: “Mạnh Văn bị làm sao thế?’’

“Tôi có người em họ ở cùng hẻm với cô ấy, đoán chừng là náo loạn rất khó coi.’’

“Cái cô này, cô mau nói một chút đi, nếu Triệu chủ nhiệm dám khi dễ cô ấy, chúng ta trút giận cho cổ !’’

Tiếng nói mồm năm miệng mười khiến Khương Nhu hơi nhíu mày, cô còn chưa ngốc đến nỗi tin tưởng những lời này, cô lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với bọn họ, khách khí trả lời: “Tôi chỉ xin nghỉ giúp chị ấy thôi, những chuyện khác tôi không rõ lắm.’’



Thấy cô không muốn nhiều lời, mọi người cảm thấy mất mặt nên đã giải tán.

Trở lại đại tạp viện, Khương Nhu kể lại chuyện cấp trên cho Mạnh Văn, cô có chút ngượng: “Chị Văn, hồi nãy em nói chuyện có chút xúc động, vì chuyện này mà ông ta có tìm chị trút giận không?’’

Nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, Mạnh Văn hiếm khi cười thoải mái:

“Cho dù em không chửi mắng ông ta thì ông ta cũng sẽ tìm chị gây phiền toái. Tiểu Nhu, cám ơn em đã trút giận giúp chị.’’

Khương Nhu cười ngại ngùng, cảm thấy lần sau gặp phải chuyện như vậy, cô có thể hung dữ hơn một chút.

Rời khỏi Mạnh gia, vừa lúc nhìn thấy Đường Tâm ngồi trong sân giặt quần áo, thân thể nhỏ gầy phảng phất một giây sau sẽ ngã vào trong chậu giặt quần áo to đùng.

Khương Nhu thấy thế, lại gần hỏi: “Cậu giặt quần áo cho ai thế?’’

Đường Tâm ngẩng đầu cười khổ: “Cho mẹ tôi, bà ấy nói hôm nay thời tiết tốt, nên để tôi giặt quần bông áo bông mùa đông.’’ 

Đường gia cũng ở trung viện, Khương Nhu và cô ấy là bạn tốt, vì từ nhỏ hai người họ từ nhỏ không thích học tập, thi trượt nhiều lần nên được gọi là “Tổ hợp hai người ngu ngốc” trong đại tạp viện.

Có lẽ là do đồng bệnh tương liên, quan hệ hai người càng thân thiết, dù mẹ hai bên có thù oán, cũng không thể ngăn cản tình hữu nghị của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau