Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 45:
---
Người đàn ông khom lưng nghiêng người lại gần. Khương Nhu theo bản năng ngửa ra sau, bốn mắt nhìn nhau, một tia ám muội quanh quẩn xung quanh, cô không có chỗ trốn...
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng “loảng xoảng’’.
Truyền đến tiếng gào khóc của đứa bé, xen lẫn những lời thô tục mắng chửi đĩnh đạc của phụ nữ.
“...’’
“…’’
Bầu không khí ám muội dừng lại, Thẩm Thành Đông ho nhẹ đứng thẳng người, không "làm khó" cô nữa.
Khương Nhu vẫn ngừng thở, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng phản bác: “Sao em nhớ được?’’
Thấy cô còn dám chơi xấu không chịu thừa nhận, Thẩm Thành Đông bất đắc dĩ.
Khương Nhu vội thúc giục: “Anh mau đi nấu cơm đi, em đói bụng rồi.’’
Thẩm Thành Đông ngoan ngoãn xách giỏ trúc bên cạnh bàn đi vào bếp.
Anh dùng số tiền kiếm được hôm nay mua một ít thịt heo và mười quả trứng gà, trong nhà còn có mấy củ khoai tây, có thể làm khoai tây chiên thịt mà vợ anh thích ăn nhất.
Nhìn bóng lưng người chồng đảm đang của anh, Khương Nhu thở phào nhẹ nhõm trong yên lặng, cô mỉm cười, đồng thời nhắc nhở mình, lần sau nhất định không được cắn người nữa! Càng không thể bị sắc đẹp sở dục!
Thẩm Thành Đông đến phòng bếp, anh muốn rửa nồi cơm, khi mở nắp ra anh thấy một nồi canh đen thui, thoạt nhìn giống như cám lợn cho heo ăn.
Khương Nhu đi đến cười xấu xa: “Đây là em muốn nếu canh cho anh đấy, anh muốn nếm thử một chén không?’’
“...’’ Thẩm Thành Đông nhìn cô thật sâu, cầm lấy bát múc một muỗng canh, mùi vị đã đắng còn rất mặn.
Anh suy nghĩ không biết sao vợ đối xử với mình thế này?
Chẳng lẽ là do cô ấy không hài lòng biểu hiện đêm qua?
...
Sáng hôm sau, Đường Tâm lén lút đến nhà Khương Nhu.
Thẳng đến sau khi vào nhà, cô ấy mới thả lỏng tinh thần, cũng có tâm tư tham quan bài trí bốn phía.
“Tiểu Nhu, nhà cậu không tồi nha! Đồ gia dụng này so với gia đình bình thường tốt hơn nhiều.’’
Khương Nhu dẫn cô ấy vào phòng, đi pha một bình nước đường, cười dài nói: “Đây đều là ông nội tôi để lại, khi còn sống ông ấy thích nhất mấy thứ này.’’
Khi Đường Tâm đã gặp ông nội của cô, không khỏi hâm mộ không thôi.
“Ông nội cậu tốt thật, không như ông nội tôi, không chỉ keo kiệt mà tính tình còn khó chịu, chỉ thiên vị mỗi anh trai tôi !’’
Anh trai cô ấy là Đường Sách, người ái mộ Khương Nhu.
Nhắc đến anh trai mình, Đường Tâm cười ha hả:
“Cậu vừa kết hôn hồi mấy ngày trước làm mẹ tôi hơi sợ hãi, sợ anh trai tôi nghe tin sẽ chạy về cướp dâu, may mắn là anh tôi có nhiệm vụ trong người nên không thể về. Hôm nay mọi thứ đã kết thúc hết thảy, anh tôi phát điện báo nói muốn về, lần này mẹ tôi không ngăn cản.
Người đàn ông khom lưng nghiêng người lại gần. Khương Nhu theo bản năng ngửa ra sau, bốn mắt nhìn nhau, một tia ám muội quanh quẩn xung quanh, cô không có chỗ trốn...
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng “loảng xoảng’’.
Truyền đến tiếng gào khóc của đứa bé, xen lẫn những lời thô tục mắng chửi đĩnh đạc của phụ nữ.
“...’’
“…’’
Bầu không khí ám muội dừng lại, Thẩm Thành Đông ho nhẹ đứng thẳng người, không "làm khó" cô nữa.
Khương Nhu vẫn ngừng thở, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng phản bác: “Sao em nhớ được?’’
Thấy cô còn dám chơi xấu không chịu thừa nhận, Thẩm Thành Đông bất đắc dĩ.
Khương Nhu vội thúc giục: “Anh mau đi nấu cơm đi, em đói bụng rồi.’’
Thẩm Thành Đông ngoan ngoãn xách giỏ trúc bên cạnh bàn đi vào bếp.
Anh dùng số tiền kiếm được hôm nay mua một ít thịt heo và mười quả trứng gà, trong nhà còn có mấy củ khoai tây, có thể làm khoai tây chiên thịt mà vợ anh thích ăn nhất.
Nhìn bóng lưng người chồng đảm đang của anh, Khương Nhu thở phào nhẹ nhõm trong yên lặng, cô mỉm cười, đồng thời nhắc nhở mình, lần sau nhất định không được cắn người nữa! Càng không thể bị sắc đẹp sở dục!
Thẩm Thành Đông đến phòng bếp, anh muốn rửa nồi cơm, khi mở nắp ra anh thấy một nồi canh đen thui, thoạt nhìn giống như cám lợn cho heo ăn.
Khương Nhu đi đến cười xấu xa: “Đây là em muốn nếu canh cho anh đấy, anh muốn nếm thử một chén không?’’
“...’’ Thẩm Thành Đông nhìn cô thật sâu, cầm lấy bát múc một muỗng canh, mùi vị đã đắng còn rất mặn.
Anh suy nghĩ không biết sao vợ đối xử với mình thế này?
Chẳng lẽ là do cô ấy không hài lòng biểu hiện đêm qua?
...
Sáng hôm sau, Đường Tâm lén lút đến nhà Khương Nhu.
Thẳng đến sau khi vào nhà, cô ấy mới thả lỏng tinh thần, cũng có tâm tư tham quan bài trí bốn phía.
“Tiểu Nhu, nhà cậu không tồi nha! Đồ gia dụng này so với gia đình bình thường tốt hơn nhiều.’’
Khương Nhu dẫn cô ấy vào phòng, đi pha một bình nước đường, cười dài nói: “Đây đều là ông nội tôi để lại, khi còn sống ông ấy thích nhất mấy thứ này.’’
Khi Đường Tâm đã gặp ông nội của cô, không khỏi hâm mộ không thôi.
“Ông nội cậu tốt thật, không như ông nội tôi, không chỉ keo kiệt mà tính tình còn khó chịu, chỉ thiên vị mỗi anh trai tôi !’’
Anh trai cô ấy là Đường Sách, người ái mộ Khương Nhu.
Nhắc đến anh trai mình, Đường Tâm cười ha hả:
“Cậu vừa kết hôn hồi mấy ngày trước làm mẹ tôi hơi sợ hãi, sợ anh trai tôi nghe tin sẽ chạy về cướp dâu, may mắn là anh tôi có nhiệm vụ trong người nên không thể về. Hôm nay mọi thứ đã kết thúc hết thảy, anh tôi phát điện báo nói muốn về, lần này mẹ tôi không ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất