Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 50:
---
Khương Nhu xoa đầu nó, giới thiệu thành viên mới trong nhà: “Tia Chớp, đây là em của con, lớn gọi là Cương Cầu, nhỏ gọi là Cương Quyển, sau này con phải chăm sóc chúng thật tốt nhé.’’
Đặt cái tên mạnh mẽ như thế, cô tin hai thằng nhóc nhất định sẽ khỏe mạnh lớn lên!
Tia Chớp như nghe hiểu lời cô, vui vẻ vây quanh giỏ trúc.
Cứ thế, một người một chó hai con gà con chơi đến quên cả trời đất. Mà Khương Nhu đã quên hỏi chuyện xe đạp lên chín tầng mây…
...
Hôm sau, có tin từ chỗ tuyển việc làm, họ bảo Khương Nhu đến xưởng thuốc lãnh hộp giấy.
Lần đầu tiên làm việc vặt, cô có chút phấn khích nên đi tìm Đường Tâm, còn hướng hàng xóm trong sân mượn chiếc xe đẩy dùng để kéo vỏ giấy.
Bởi vì quan hệ hai nhà không tốt, cô không dám gõ cửa Đường gia. Cô lấy ra tấm gương nhỏ đã chuẩn bị sẵn lắc qua song cửa sổ.
Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, rất nhanh, Đường Tâm kích động chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?’’
“Được tuyển rồi, chúng ta đi thôi.’’
Đường Tâm cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, sau đó hai người một trước một sau rời khỏi đại tạp viện.
Cực kỳ cẩn thận.
Xưởng thuốc cách nơi này rất xa, may mắn ở khu của Khương Nhu cũng có hai cái bà thím tại dán hộp giấy, có thể hướng dẫn lại cho bọn cô mọi công đoạn.
Nhận hộp giấy xong, trên đường về nhà, một bà thím tò mò hỏi: “Cháu nói xem điều kiện gia đình hai cháu cũng không tệ, tuổi còn trẻ sao còn làm việc này thế?’’
Khương Nhu và Đường Tâm nhìn nhau, trong lòng đều bất đắc dĩ.
Ở Đường gia, Đường Tâm không được sủng ái, đương nhiên không ai quan tâm tương lai của cô ấy ra sao, có thể cho cô ở nhà có ăn có uống đã là không tệ rồi. Nhưng muốn ăn uống thì phải lao động, như giặt quần áo, nấu cơm, tất cả đều do một mình cô làm.
Khương Nhu không làm nhà máy vì cô quá xinh đẹp, cha mẹ cô lo lắng cô bị đồng nghiệp nam trong nhà máy lừa gạt, nên cho cô ở nhà làm cá muối.
“Thím à, công việc trong xưởng không dễ tìm đâu ạ, cháu cảm thấy dán hộp giấy cũng ổn đấy chứ.’’
Đường Tâm cũng phụ họa theo: “Đúng ạ, thời gian tự do, còn không cần giao tiếp với một đống người, tuy kiếm được ít, nhưng tích tiểu thành đại.’’
Bà thím đang nói chơi thôi, không xem trọng hai cô lấy việc dán hộp giấy dán làm công việc chính.
Nên trước khi chia tay bà thím vẫn không quên nhắc nhở họ, phải dán thật tốt, nếu dán không đạt tiêu chuẩn, xưởng thuốc của người ta sẽ không thu.
Về việc này, Khương Nhu rất có lòng tin, cô là người có trí nhớ không tệ, nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Hồi đó thành tích học tập cô không tốt là do cô không thích học mà thôi.
Khương Nhu xoa đầu nó, giới thiệu thành viên mới trong nhà: “Tia Chớp, đây là em của con, lớn gọi là Cương Cầu, nhỏ gọi là Cương Quyển, sau này con phải chăm sóc chúng thật tốt nhé.’’
Đặt cái tên mạnh mẽ như thế, cô tin hai thằng nhóc nhất định sẽ khỏe mạnh lớn lên!
Tia Chớp như nghe hiểu lời cô, vui vẻ vây quanh giỏ trúc.
Cứ thế, một người một chó hai con gà con chơi đến quên cả trời đất. Mà Khương Nhu đã quên hỏi chuyện xe đạp lên chín tầng mây…
...
Hôm sau, có tin từ chỗ tuyển việc làm, họ bảo Khương Nhu đến xưởng thuốc lãnh hộp giấy.
Lần đầu tiên làm việc vặt, cô có chút phấn khích nên đi tìm Đường Tâm, còn hướng hàng xóm trong sân mượn chiếc xe đẩy dùng để kéo vỏ giấy.
Bởi vì quan hệ hai nhà không tốt, cô không dám gõ cửa Đường gia. Cô lấy ra tấm gương nhỏ đã chuẩn bị sẵn lắc qua song cửa sổ.
Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, rất nhanh, Đường Tâm kích động chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?’’
“Được tuyển rồi, chúng ta đi thôi.’’
Đường Tâm cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, sau đó hai người một trước một sau rời khỏi đại tạp viện.
Cực kỳ cẩn thận.
Xưởng thuốc cách nơi này rất xa, may mắn ở khu của Khương Nhu cũng có hai cái bà thím tại dán hộp giấy, có thể hướng dẫn lại cho bọn cô mọi công đoạn.
Nhận hộp giấy xong, trên đường về nhà, một bà thím tò mò hỏi: “Cháu nói xem điều kiện gia đình hai cháu cũng không tệ, tuổi còn trẻ sao còn làm việc này thế?’’
Khương Nhu và Đường Tâm nhìn nhau, trong lòng đều bất đắc dĩ.
Ở Đường gia, Đường Tâm không được sủng ái, đương nhiên không ai quan tâm tương lai của cô ấy ra sao, có thể cho cô ở nhà có ăn có uống đã là không tệ rồi. Nhưng muốn ăn uống thì phải lao động, như giặt quần áo, nấu cơm, tất cả đều do một mình cô làm.
Khương Nhu không làm nhà máy vì cô quá xinh đẹp, cha mẹ cô lo lắng cô bị đồng nghiệp nam trong nhà máy lừa gạt, nên cho cô ở nhà làm cá muối.
“Thím à, công việc trong xưởng không dễ tìm đâu ạ, cháu cảm thấy dán hộp giấy cũng ổn đấy chứ.’’
Đường Tâm cũng phụ họa theo: “Đúng ạ, thời gian tự do, còn không cần giao tiếp với một đống người, tuy kiếm được ít, nhưng tích tiểu thành đại.’’
Bà thím đang nói chơi thôi, không xem trọng hai cô lấy việc dán hộp giấy dán làm công việc chính.
Nên trước khi chia tay bà thím vẫn không quên nhắc nhở họ, phải dán thật tốt, nếu dán không đạt tiêu chuẩn, xưởng thuốc của người ta sẽ không thu.
Về việc này, Khương Nhu rất có lòng tin, cô là người có trí nhớ không tệ, nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Hồi đó thành tích học tập cô không tốt là do cô không thích học mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất