Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 7:
----
Khương Nhu nằm bên cạnh Trần Ái Hà, lỗ tai dựng lên, lắng nghe động tĩnh của Thẩm Thành Đông.
Bốn người ngủ trên giường sưởi, ngủ riêng.
"Sao con mặc áo cao cổ thế? Không nóng à?" Trần Ái Hà đột nhiên quay người đối mặt với cô, trong đêm tối ánh mắt sáng ngời.
Nghĩ đến những dấu vết mập mờ trên người, cô đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Không nóng ạ."
"Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi xem nhà nữa."
"Vâng." Nhắc tới nhà, Khương Nhu ngơ ngác nhìn trần nhà, suy nghĩ bay xa.
Trong mơ, ngôi nhà của ông nội bị lão tam Hàn gia (Hàn lão tam) kì kèo không chịu trả lại, cho đến khi Khương Thu Vũ về ông ta mới không tình nguyện dọn ra khỏi căn nhà.
Bởi vì Khương Thu Vũ muốn quay về căn nhà này, cô ta vừa mới về thành phố nên không có nhà ở, Khương Nhu chỉ có thể tạm thời nhường nhà của ông nội cho cô ta ở.
Kết quả là nhường nhịn cả đời...
…
Sáng sớm hôm sau, cô và Thẩm Thành Đông đi theo Trần Ái Hà đến một hẻm nhỏ ở phía tây đại tạp viện, tứ hợp hai lối vào và hai lối ra, chỉ có sáu hộ gia đình.
Trong đó có một hộ là nhà Hàn lão tam.
Trần Ái Hà xách túi vải đựng kẹo, đi thẳng về phía nhà ông ta.
Sáng sớm tứ hợp viện đã có khói bếp lượn lờ, Hàn lão tam đang ngồi xổm trên bậc thang đánh răng. Khi nhìn thấy Trần Ái Hà, ông ta nhanh chóng dừng đánh răng, uống hai ngụm nước rồi nhổ ra đất, đứng dậy từ trên bậc thang, cười chào hỏi: "Chị dâu, sao chị tới sớm vậy? Có chuyện gì gấp sao?"
Nói xong, ông ta mời bọn họ vào trong nhà, thái độ rất nhiệt tình.
"Tôi tới đây không chỉ đưa kẹo cưới cho nhà cậu, mà còn muốn nói chuyện căn nhà với cậu, vợ cậu đâu? Em ấy có ở nhà không?"
Khi nghe thấy có liên quan đến căn nhà, trong lòng Hàn lão tam cảm thấy không ổn, nhưng không hiện ra trên mặt: "Cô ấy đi mua sữa đậu nành ở ngõ nhỏ, sắp về rồi, chị cứ nói trước là chuyện gì đi?"
Trần Ái Hà biết Hàn lão tam không có quyền quyết định, nên chờ thêm.
Khương Nhu đi theo sau mọi người vào nhà, yên lặng nhìn xung quanh, không gian hơn ba mươi mét vuông, sạch sẽ gọn gàng, đồ nội thất làm bằng gỗ lê hoa cổ sang trọng.
Đây là nhà ông nội để lại cho cô, nhưng quyển sách trong mơ viết cô không thể bảo vệ được...
Trần Ái Hà ngồi xuống ghế, cười nói: "Các cậu giữ gìn căn nhà cẩn thận, nếu lúc trước cho người khác thuê, không biết sẽ bị phá đến mức nào?"
Hàn lão tam ngượng ngùng cười, vội bê cốc nước trà cho bà: "Năm đó chúng em từ quê nhà đến đây không có chỗ ở, may có chị và anh Khương tốt bụng. Nếu không chúng em đã chết đói rồi, mấy năm nay em và mẹ bọn nhỏ rất biết ơn chị."
Khi nhắc tới chuyện này, không thể tránh khỏi phải nói đến một người, cô ta là cháu gái ruột của Hàn lão tam, là con nuôi của Trần Ái Hà - Khương Thu Vũ.
Khương Nhu nằm bên cạnh Trần Ái Hà, lỗ tai dựng lên, lắng nghe động tĩnh của Thẩm Thành Đông.
Bốn người ngủ trên giường sưởi, ngủ riêng.
"Sao con mặc áo cao cổ thế? Không nóng à?" Trần Ái Hà đột nhiên quay người đối mặt với cô, trong đêm tối ánh mắt sáng ngời.
Nghĩ đến những dấu vết mập mờ trên người, cô đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Không nóng ạ."
"Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi xem nhà nữa."
"Vâng." Nhắc tới nhà, Khương Nhu ngơ ngác nhìn trần nhà, suy nghĩ bay xa.
Trong mơ, ngôi nhà của ông nội bị lão tam Hàn gia (Hàn lão tam) kì kèo không chịu trả lại, cho đến khi Khương Thu Vũ về ông ta mới không tình nguyện dọn ra khỏi căn nhà.
Bởi vì Khương Thu Vũ muốn quay về căn nhà này, cô ta vừa mới về thành phố nên không có nhà ở, Khương Nhu chỉ có thể tạm thời nhường nhà của ông nội cho cô ta ở.
Kết quả là nhường nhịn cả đời...
…
Sáng sớm hôm sau, cô và Thẩm Thành Đông đi theo Trần Ái Hà đến một hẻm nhỏ ở phía tây đại tạp viện, tứ hợp hai lối vào và hai lối ra, chỉ có sáu hộ gia đình.
Trong đó có một hộ là nhà Hàn lão tam.
Trần Ái Hà xách túi vải đựng kẹo, đi thẳng về phía nhà ông ta.
Sáng sớm tứ hợp viện đã có khói bếp lượn lờ, Hàn lão tam đang ngồi xổm trên bậc thang đánh răng. Khi nhìn thấy Trần Ái Hà, ông ta nhanh chóng dừng đánh răng, uống hai ngụm nước rồi nhổ ra đất, đứng dậy từ trên bậc thang, cười chào hỏi: "Chị dâu, sao chị tới sớm vậy? Có chuyện gì gấp sao?"
Nói xong, ông ta mời bọn họ vào trong nhà, thái độ rất nhiệt tình.
"Tôi tới đây không chỉ đưa kẹo cưới cho nhà cậu, mà còn muốn nói chuyện căn nhà với cậu, vợ cậu đâu? Em ấy có ở nhà không?"
Khi nghe thấy có liên quan đến căn nhà, trong lòng Hàn lão tam cảm thấy không ổn, nhưng không hiện ra trên mặt: "Cô ấy đi mua sữa đậu nành ở ngõ nhỏ, sắp về rồi, chị cứ nói trước là chuyện gì đi?"
Trần Ái Hà biết Hàn lão tam không có quyền quyết định, nên chờ thêm.
Khương Nhu đi theo sau mọi người vào nhà, yên lặng nhìn xung quanh, không gian hơn ba mươi mét vuông, sạch sẽ gọn gàng, đồ nội thất làm bằng gỗ lê hoa cổ sang trọng.
Đây là nhà ông nội để lại cho cô, nhưng quyển sách trong mơ viết cô không thể bảo vệ được...
Trần Ái Hà ngồi xuống ghế, cười nói: "Các cậu giữ gìn căn nhà cẩn thận, nếu lúc trước cho người khác thuê, không biết sẽ bị phá đến mức nào?"
Hàn lão tam ngượng ngùng cười, vội bê cốc nước trà cho bà: "Năm đó chúng em từ quê nhà đến đây không có chỗ ở, may có chị và anh Khương tốt bụng. Nếu không chúng em đã chết đói rồi, mấy năm nay em và mẹ bọn nhỏ rất biết ơn chị."
Khi nhắc tới chuyện này, không thể tránh khỏi phải nói đến một người, cô ta là cháu gái ruột của Hàn lão tam, là con nuôi của Trần Ái Hà - Khương Thu Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất