Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 10: Là Người Đàn Ông Đó Quá Nhỏ Sao?
Cô hơi ngẩn người, tại sao vừa rồi lúc ở công xưởng cô lại không phát hiện ra dị thường, là người đàn ông đó quá nhỏ sao? Không phải chứ, vừa rồi nhìn thấy sống mũi của anh rất thẳng mà? Hay là cô quá mơ hồ cho nên không có ấn tượng?
Sau đó, đột nhiên cô nghĩ đến một tình tiết rất quan trọng, trong sách, nguyên chủ đã từng chiến một trận đẻ một đôi song sinh, tuy rằng vừa rồi bọn họ cũng không tiến hành trao đổi sinh học một cách rất sâu và rất dài lâu, nhưng cũng được coi là đã làm một nửa, không phải cô cũng sẽ có hai đứa con đấy chứ?
…
Diệp Bảo Châu cứng ngắc người tại chỗ, qua một lúc mới lấy lại bình tĩnh, tuy rằng bây giờ kiến thức sinh học đã trả lại hết cho thầy nhưng dựa theo sự lý giải của cô chắc hẳn sẽ không có em bé đâu, nhưng lỡ như?
Tuy cô rất thích em bé đáng yêu dễ thương nhưng bây giờ ăn cơm trước kẻng chính là đại kỵ, cho nên cô tuyệt đối không thể phạm vào kiêng kỵ, đẩy mình vào trong nước sôi lửa bỏng được.
Bây giờ cũng có thuốc tránh thai nhưng rất ít, cũng không giống loại có thể mua được ở bất cứ một hiệu thuốc nào ở mấy chục năm sau, mà phải tới bệnh viện kê đơn thuốc, chỉ là trên cơ bản thuốc này đều nhắm vào mấy đôi đã kết hôn đó, một người chưa kết hôn như cô muốn tới bệnh viện mua thuốc phỏng chừng phải gọi phụ huynh.
Nếu chuyện này để Hạ Thu Mai và ông cha nóng nảy của nguyên chủ biết được, chỉ sợ cô sẽ bị đánh mất!
Sắc mặt của Diệp Bảo Châu hơi nặng nề, rất nhanh, cô đã nhớ ra cha của Lục Thiệu Huy là bác sĩ, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thuốc đó chắc hẳn phải giao cho Lục Thiệu Huy đi lấy rồi.
Chỉ là, tuy hai người bọn họ đều thuộc cùng một công xưởng, nhưng Lục Thiệu Huy là cán sự của công xưởng hội, công việc của bọn họ không cùng một tầng, cô không thể trực tiếp đi tìm anh, nhưng tối mai chắc chắn anh cũng sẽ tham gia hội ái hữu.
Xem chừng hội ái hữu tối mai cô cũng phải đi rồi.
Giặt quần áo xong, Diệp Bảo Châu về phòng, lúc này, những người khác trong nhà họ Diệp vẫn chưa tan làm, Hạ Thu Mai lại kéo cô tới nói một vài lời sau đó mới thả cô đi ngủ.
Cũng không biết là vì thuốc hay là thần kinh cô hơi hỗn loạn mà vừa nằm lên giường, mắt cô đã díp lại, đợi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Vì không cùng một công xưởng nên thời gian đi làm cũng khác nhau. Lúc Diệp Bảo Châu rời giường, hai anh cả của nhà họ Diệp vẫn còn đang ngủ, bữa sáng là Hạ Thu Mai làm, là cháo ngô và dưa muối. Diệp Bảo Châu nhìn thức ăn mà cảm giác thèm ăn cũng không lớn, cô tùy tiện ăn vài miếng, chào hỏi cha mẹ của nguyên chủ rồi ra ngoài.
Xưởng thực phẩm mà nguyên chủ làm có hơn một nghìn công nhân, tuy rằng không thể so được với xưởng lớn hơn mười nghìn người kia, nhưng ở thành phố Động Dương cũng được tính là một công xưởng bậc trung. Công xưởng chia thành hai khu lớn là đông và tây, khu đông là khu sản xuất, toàn bộ những thứ liên quan đến sản xuất đều ở bên đó. Khu tây là khu sinh hoạt, tòa nhà công nhân viên, khu tập thể gia đình, nhà ăn, bệnh viện gì đó đều ở bên này. Diệp Bảo Châu đến bên ngoài xưởng, liếc mắt nhìn về phía tây.
Phòng ở trong tòa nhà công nhân viên rất thiếu thốn, đều là nhân viên lâu năm ưu tú vào ở, nguyên chủ nhậm chức mới được một năm cho nên cô vẫn chưa thể xin được ký túc xá của mình, nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu đã thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải xin được một cái giường.
Dựa theo trí nhớ, cô đi về phía đông, rất nhanh đã nhìn thấy nhà xưởng sản xuất của khu, nhà xưởng rất dài xếp thành dãy, tổng cộng có hai tầng, tầng một là nhà kho, phân xưởng sản xuất và bộ phận đóng hàng, tầng hai là bộ phận hậu cần của văn phòng công xưởng, Lục Thiệu Huy và Tạ Gia Hòa đều ở văn phòng tầng hai, nguyên chủ và Tống Minh Trân đều làm việc ở bộ phận đóng hàng tầng một.
Đến phân xưởng, trên cơ bản người ở mỗi một tổ đều đã tới, chẳng qua bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc chính thức, mọi người ngồi trên ghế châu đầu ghé tai trò chuyện, Diệp Bảo Châu một đường đi đến vị trí của mình liền biết bọn họ đang thảo luận về hội ái hữu tối nay.
Cô vừa ngồi xuống, Trần Tú Hương ngồi bên cạnh đã quan sát cô rồi hỏi: “Cô bị dị ứng có nặng không? Còn có thể tham gia hội ái hữu tối nay không?”
Sau đó, đột nhiên cô nghĩ đến một tình tiết rất quan trọng, trong sách, nguyên chủ đã từng chiến một trận đẻ một đôi song sinh, tuy rằng vừa rồi bọn họ cũng không tiến hành trao đổi sinh học một cách rất sâu và rất dài lâu, nhưng cũng được coi là đã làm một nửa, không phải cô cũng sẽ có hai đứa con đấy chứ?
…
Diệp Bảo Châu cứng ngắc người tại chỗ, qua một lúc mới lấy lại bình tĩnh, tuy rằng bây giờ kiến thức sinh học đã trả lại hết cho thầy nhưng dựa theo sự lý giải của cô chắc hẳn sẽ không có em bé đâu, nhưng lỡ như?
Tuy cô rất thích em bé đáng yêu dễ thương nhưng bây giờ ăn cơm trước kẻng chính là đại kỵ, cho nên cô tuyệt đối không thể phạm vào kiêng kỵ, đẩy mình vào trong nước sôi lửa bỏng được.
Bây giờ cũng có thuốc tránh thai nhưng rất ít, cũng không giống loại có thể mua được ở bất cứ một hiệu thuốc nào ở mấy chục năm sau, mà phải tới bệnh viện kê đơn thuốc, chỉ là trên cơ bản thuốc này đều nhắm vào mấy đôi đã kết hôn đó, một người chưa kết hôn như cô muốn tới bệnh viện mua thuốc phỏng chừng phải gọi phụ huynh.
Nếu chuyện này để Hạ Thu Mai và ông cha nóng nảy của nguyên chủ biết được, chỉ sợ cô sẽ bị đánh mất!
Sắc mặt của Diệp Bảo Châu hơi nặng nề, rất nhanh, cô đã nhớ ra cha của Lục Thiệu Huy là bác sĩ, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thuốc đó chắc hẳn phải giao cho Lục Thiệu Huy đi lấy rồi.
Chỉ là, tuy hai người bọn họ đều thuộc cùng một công xưởng, nhưng Lục Thiệu Huy là cán sự của công xưởng hội, công việc của bọn họ không cùng một tầng, cô không thể trực tiếp đi tìm anh, nhưng tối mai chắc chắn anh cũng sẽ tham gia hội ái hữu.
Xem chừng hội ái hữu tối mai cô cũng phải đi rồi.
Giặt quần áo xong, Diệp Bảo Châu về phòng, lúc này, những người khác trong nhà họ Diệp vẫn chưa tan làm, Hạ Thu Mai lại kéo cô tới nói một vài lời sau đó mới thả cô đi ngủ.
Cũng không biết là vì thuốc hay là thần kinh cô hơi hỗn loạn mà vừa nằm lên giường, mắt cô đã díp lại, đợi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Vì không cùng một công xưởng nên thời gian đi làm cũng khác nhau. Lúc Diệp Bảo Châu rời giường, hai anh cả của nhà họ Diệp vẫn còn đang ngủ, bữa sáng là Hạ Thu Mai làm, là cháo ngô và dưa muối. Diệp Bảo Châu nhìn thức ăn mà cảm giác thèm ăn cũng không lớn, cô tùy tiện ăn vài miếng, chào hỏi cha mẹ của nguyên chủ rồi ra ngoài.
Xưởng thực phẩm mà nguyên chủ làm có hơn một nghìn công nhân, tuy rằng không thể so được với xưởng lớn hơn mười nghìn người kia, nhưng ở thành phố Động Dương cũng được tính là một công xưởng bậc trung. Công xưởng chia thành hai khu lớn là đông và tây, khu đông là khu sản xuất, toàn bộ những thứ liên quan đến sản xuất đều ở bên đó. Khu tây là khu sinh hoạt, tòa nhà công nhân viên, khu tập thể gia đình, nhà ăn, bệnh viện gì đó đều ở bên này. Diệp Bảo Châu đến bên ngoài xưởng, liếc mắt nhìn về phía tây.
Phòng ở trong tòa nhà công nhân viên rất thiếu thốn, đều là nhân viên lâu năm ưu tú vào ở, nguyên chủ nhậm chức mới được một năm cho nên cô vẫn chưa thể xin được ký túc xá của mình, nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu đã thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải xin được một cái giường.
Dựa theo trí nhớ, cô đi về phía đông, rất nhanh đã nhìn thấy nhà xưởng sản xuất của khu, nhà xưởng rất dài xếp thành dãy, tổng cộng có hai tầng, tầng một là nhà kho, phân xưởng sản xuất và bộ phận đóng hàng, tầng hai là bộ phận hậu cần của văn phòng công xưởng, Lục Thiệu Huy và Tạ Gia Hòa đều ở văn phòng tầng hai, nguyên chủ và Tống Minh Trân đều làm việc ở bộ phận đóng hàng tầng một.
Đến phân xưởng, trên cơ bản người ở mỗi một tổ đều đã tới, chẳng qua bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc chính thức, mọi người ngồi trên ghế châu đầu ghé tai trò chuyện, Diệp Bảo Châu một đường đi đến vị trí của mình liền biết bọn họ đang thảo luận về hội ái hữu tối nay.
Cô vừa ngồi xuống, Trần Tú Hương ngồi bên cạnh đã quan sát cô rồi hỏi: “Cô bị dị ứng có nặng không? Còn có thể tham gia hội ái hữu tối nay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất