Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 19: Nay Có Thu Hoạch Gì Không
Lục Thiệu Huy nghe thấy cô đồng ý mới giãn mày ra, rất nhanh đã cởi áo Trung Sơn của mình xuống đưa cho cô: “Tối lạnh, mặc vào đi, tôi tiễn cô về nhà.”
Diệp Bảo Châu nâng mắt nhìn, theo bản năng hỏi: “Không tham gia hội ái hữu sao?”
Lục Thiệu Huy nhìn nửa người trên ướt nhẹp của cô, trầm giọng bảo: “Chúng ta đã cân nhắc đến chuyện kết hôn rồi, không cần tham gia hội ái hữu nữa, tôi sẽ đi nói với bọn họ một tiếng, cô vòng ra ngoài cửa đợi tôi.”
Cái áo bị nhét thẳng vào trong tay vẫn còn mang hơi ấm của người đàn ông, Diệp Bảo Châu mơ hồ nhận lấy.
Tối nay rõ ràng cô tới để lấy thuốc, sao đùng một cái lại biến thành phải cân nhắc đến chuyện kết hôn vậy, thẳng đến khi vòng đến cổng lớn của nhà xưởng mà cô vẫn chưa hiểu được sự phát triển của sự việc.
Lúc này, dưới lán xe đạp ở cổng công xưởng, Lục Thiệu Huy đã dùng đôi chân dài một mét hai đó của anh chống xe, đợi ở một bên, Diệp Bảo Châu đi qua, giống như tối qua ngồi lên yên sau xe của anh.
Giống như đã bàn xong một chuyện rất dài và rất phức tạp, hai người đều cần nghỉ ngơi một chút, cho nên dọc đường đi bọn họ đều im lặng, rất nhanh, người đàn ông đã đạp xe đến cổng đại viện.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, người nên đi làm đều đã đi làm, ở cổng đại viện cũng không có ai qua lại, Lục Thiệu Huy dừng xe lại, Diệp Bảo Châu nhảy từ trên xuống, sau đó đưa áo lại cho người đàn ông.
Lục Thiệu Huy nhận cái áo, nhìn cô với ánh mắt u ám: “Diệp Bảo Châu.”
Diệp Bảo Châu nâng mắt nhìn anh, ừm một tiếng.
Lục Thiệu Huy quan sát cô vài lần, sau khi im lặng một lúc mới bảo: “Cô cũng đừng mất tự tin như vậy, tuy rằng tính cách của cô không tốt, còn lười biếng, cũng không có ưu điểm gì, nhưng ít nhất cô thông minh, lớn lên cũng đẹp.”
Trong lúc nhất thời, vậy mà Diệp Bảo Châu lại không biết người đàn ông đang khen hay là chê cô nữa, nhưng nói cô đẹp vậy tạm thời là anh đang khen cô đi: “Cho nên, sao nữa?”
Người đàn ông dừng lại: “Cho nên chuyện kết hôn, cô phải nghĩ xong sớm một chút.”
Diệp Bảo Châu không ngờ người đàn ông lại nôn nóng như thế, cô cắn răng: “Anh yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận phải chịu trách nhiệm với anh thế nào!”
Nói xong, cô quay người đi vào đại viện.
Bây giờ trời vừa mới tối, phỏng chừng cũng khoảng bảy giờ, Hạ Thu Mai liếc thấy con gái đột nhiên xuất hiện ở cửa mà sợ hết hồn, vội hỏi: “Sao con lại về nhanh như vậy?”
Diệp Bảo Châu chỉ vào áo mình, Hạ Thu Mai nhìn mà sắc mặt thay đổi: “Sao... sao lại thế này?”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu không muốn để Hạ Thu Mai phiền lòng chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu ở hội ái hữu của cô, chỉ cười bảo: “Là con bất cẩn làm dơ, cho nên về nhà trước.”
Hoàng Quế Mỹ nghe thấy động tĩnh lập tức thò đầu ra khỏi phòng, nhìn thấy Diệp Bảo Châu vốn nên về nhà tầm mười giờ tối vậy mà lại về sớm như thế, trong lòng cô ta lập tức mừng húm.
Tối nay Diệp Bảo Châu thất bại ở hội ái hữu, vậy lần này Tôn Đại Minh có cơ hội rồi.
…
Hạ Thu Mai chỉ một lòng lo lắng cho Diệp Bảo Châu mà không để ý đến vẻ mừng thầm nho nhỏ này của Hoàng Quế Mỹ: “Vậy nay có thu hoạch gì không?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, ngoại trừ Lục Thiệu Huy ra hình như quả thật không có thu hoạch gì cả, nhưng tạm thời cô vẫn chưa muốn nói cho Hạ Thu Mai biết chuyện của Lục Thiệu Huy.
Hạ Thu Mai vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô cũng biết không có hy vọng gì rồi, nghĩ đến hội ái hữu tốt như thế tốt nhất đừng nên bỏ qua, lại nhìn cô rồi bảo: “Bây giờ mới có bảy giờ, hay là con thay một bộ quần áo sạch khác rồi quay lại đi?”
Diệp Bảo Châu biết suy nghĩ của Hạ Thu Mai, chỉ muốn cô tìm cho mình một người ưng mắt rồi gả ra ngoài, nhưng loại trường hợp xem mắt tập thể này, cô thật sự không vui lòng đi, huống chi cô đã bị làm ướt áo cũng không có tâm trạng đến vậy: “Không đi nữa, vừa rồi con đã chào hỏi cán sự rồi mới về.”
Hạ Thu Mai nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy tiếc quá, vất vả lắm mới có một hội ái hữu lớn, đợi lần sau cũng không biết là bao giờ nữa, dù sao thời gian vẫn còn sớm, bây giờ con đi cũng không ảnh hưởng gì.”
Lúc này, Hoàng Quế Mỹ ở một bên tiếp lời: “Mẹ, nếu bây giờ Bảo Châu về, đến bên đó cũng phải hơn nửa tiếng, người ta ở hội ái hữu đã sớm thành đôi thành cặp cả rồi, Bảo Châu nhà chúng ta cũng không thể chọn hàng thừa của người khác đi?”
Diệp Bảo Châu nâng mắt nhìn, theo bản năng hỏi: “Không tham gia hội ái hữu sao?”
Lục Thiệu Huy nhìn nửa người trên ướt nhẹp của cô, trầm giọng bảo: “Chúng ta đã cân nhắc đến chuyện kết hôn rồi, không cần tham gia hội ái hữu nữa, tôi sẽ đi nói với bọn họ một tiếng, cô vòng ra ngoài cửa đợi tôi.”
Cái áo bị nhét thẳng vào trong tay vẫn còn mang hơi ấm của người đàn ông, Diệp Bảo Châu mơ hồ nhận lấy.
Tối nay rõ ràng cô tới để lấy thuốc, sao đùng một cái lại biến thành phải cân nhắc đến chuyện kết hôn vậy, thẳng đến khi vòng đến cổng lớn của nhà xưởng mà cô vẫn chưa hiểu được sự phát triển của sự việc.
Lúc này, dưới lán xe đạp ở cổng công xưởng, Lục Thiệu Huy đã dùng đôi chân dài một mét hai đó của anh chống xe, đợi ở một bên, Diệp Bảo Châu đi qua, giống như tối qua ngồi lên yên sau xe của anh.
Giống như đã bàn xong một chuyện rất dài và rất phức tạp, hai người đều cần nghỉ ngơi một chút, cho nên dọc đường đi bọn họ đều im lặng, rất nhanh, người đàn ông đã đạp xe đến cổng đại viện.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, người nên đi làm đều đã đi làm, ở cổng đại viện cũng không có ai qua lại, Lục Thiệu Huy dừng xe lại, Diệp Bảo Châu nhảy từ trên xuống, sau đó đưa áo lại cho người đàn ông.
Lục Thiệu Huy nhận cái áo, nhìn cô với ánh mắt u ám: “Diệp Bảo Châu.”
Diệp Bảo Châu nâng mắt nhìn anh, ừm một tiếng.
Lục Thiệu Huy quan sát cô vài lần, sau khi im lặng một lúc mới bảo: “Cô cũng đừng mất tự tin như vậy, tuy rằng tính cách của cô không tốt, còn lười biếng, cũng không có ưu điểm gì, nhưng ít nhất cô thông minh, lớn lên cũng đẹp.”
Trong lúc nhất thời, vậy mà Diệp Bảo Châu lại không biết người đàn ông đang khen hay là chê cô nữa, nhưng nói cô đẹp vậy tạm thời là anh đang khen cô đi: “Cho nên, sao nữa?”
Người đàn ông dừng lại: “Cho nên chuyện kết hôn, cô phải nghĩ xong sớm một chút.”
Diệp Bảo Châu không ngờ người đàn ông lại nôn nóng như thế, cô cắn răng: “Anh yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận phải chịu trách nhiệm với anh thế nào!”
Nói xong, cô quay người đi vào đại viện.
Bây giờ trời vừa mới tối, phỏng chừng cũng khoảng bảy giờ, Hạ Thu Mai liếc thấy con gái đột nhiên xuất hiện ở cửa mà sợ hết hồn, vội hỏi: “Sao con lại về nhanh như vậy?”
Diệp Bảo Châu chỉ vào áo mình, Hạ Thu Mai nhìn mà sắc mặt thay đổi: “Sao... sao lại thế này?”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu không muốn để Hạ Thu Mai phiền lòng chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu ở hội ái hữu của cô, chỉ cười bảo: “Là con bất cẩn làm dơ, cho nên về nhà trước.”
Hoàng Quế Mỹ nghe thấy động tĩnh lập tức thò đầu ra khỏi phòng, nhìn thấy Diệp Bảo Châu vốn nên về nhà tầm mười giờ tối vậy mà lại về sớm như thế, trong lòng cô ta lập tức mừng húm.
Tối nay Diệp Bảo Châu thất bại ở hội ái hữu, vậy lần này Tôn Đại Minh có cơ hội rồi.
…
Hạ Thu Mai chỉ một lòng lo lắng cho Diệp Bảo Châu mà không để ý đến vẻ mừng thầm nho nhỏ này của Hoàng Quế Mỹ: “Vậy nay có thu hoạch gì không?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, ngoại trừ Lục Thiệu Huy ra hình như quả thật không có thu hoạch gì cả, nhưng tạm thời cô vẫn chưa muốn nói cho Hạ Thu Mai biết chuyện của Lục Thiệu Huy.
Hạ Thu Mai vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô cũng biết không có hy vọng gì rồi, nghĩ đến hội ái hữu tốt như thế tốt nhất đừng nên bỏ qua, lại nhìn cô rồi bảo: “Bây giờ mới có bảy giờ, hay là con thay một bộ quần áo sạch khác rồi quay lại đi?”
Diệp Bảo Châu biết suy nghĩ của Hạ Thu Mai, chỉ muốn cô tìm cho mình một người ưng mắt rồi gả ra ngoài, nhưng loại trường hợp xem mắt tập thể này, cô thật sự không vui lòng đi, huống chi cô đã bị làm ướt áo cũng không có tâm trạng đến vậy: “Không đi nữa, vừa rồi con đã chào hỏi cán sự rồi mới về.”
Hạ Thu Mai nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy tiếc quá, vất vả lắm mới có một hội ái hữu lớn, đợi lần sau cũng không biết là bao giờ nữa, dù sao thời gian vẫn còn sớm, bây giờ con đi cũng không ảnh hưởng gì.”
Lúc này, Hoàng Quế Mỹ ở một bên tiếp lời: “Mẹ, nếu bây giờ Bảo Châu về, đến bên đó cũng phải hơn nửa tiếng, người ta ở hội ái hữu đã sớm thành đôi thành cặp cả rồi, Bảo Châu nhà chúng ta cũng không thể chọn hàng thừa của người khác đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất