Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 23: Dẫn Đối Tượng Tới Nhà
Cô vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vẫn là bà mai phản ứng lại trước, bà ta liếc mắt nhìn Hoàng Quế Mỹ với vẻ lạnh lùng: “Thế này là sao?”
Ban đầu là nghe Hoàng Quế Mỹ nói Diệp Bảo Châu mãi vẫn chưa có đối tượng nên bà ta mới giúp Tôn Đại Minh tới cửa làm mai, kết quả bây giờ người ta nói mình đã có đối tượng rồi?
Vậy không phải rõ ràng là làm lãng phí thời gian của bà ta hay sao?
Lúc này Hoàng Quế Mỹ mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng nhìn Diệp Bảo Châu, cười bảo:
“Bảo Châu, em nói gì thế, em có đối tượng từ khi nào sao chị không nghe nói nhỉ?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn gương mặt cười tươi như hoa nở của cô ta, hừ lạnh: “Chị cũng không phải mẹ tôi, lẽ nào chuyện gì tôi cũng phải nói cho chị biết sao?”
Hoàng Quế Mỹ thấy cô không nương tình trước mặt người ngoài như vậy, một cơn buồn bực dồn lên trong lòng, cô ta đã không muốn nói chuyện nữa mà chỉ cấu mạnh một cái vào người chồng ngồi bên cạnh mình.
Diệp Bảo Trung đau đến mức dựng thẳng người, nâng mắt nhìn về phía em gái mình:
“Bảo Châu, chị dâu em cũng chỉ quan tâm em nên mới hỏi, bọn anh đều biết em mãi vẫn chưa có đối tượng, em đừng vì không muốn chạm mặt Tôn Đại Minh và tùy tiện bịa ra một đối tượng.”
Nhà họ Tôn cho bà mai nhiều tiền nên bà ta cũng muốn thúc đẩy vụ hôn sự này, mới cười bảo:
“Cô em, tôi cũng là người hiểu rõ tình hình của cô, điều kiện của Tôn Đại Minh cũng không tồi, chắc chắn xứng với cô, có bao nhiêu cô gái chưa kết hôn muốn gả qua đó mà còn chưa có phúc này đâu.”
Diệp Bảo Châu nhìn bà ta, cười một tiếng:
“Vậy cho bà phúc khí này, bà có nhận không?”
Bà mai trực tiếp tức đến nghẹn lời.
Diệp Phong Thu nâng mắt lên nhìn, trầm giọng hỏi cô:
“Đối tượng của con là ai?”
Diệp Bảo Châu ngồi lên cái giường trên lối nhỏ, nói lại đại khái tình hình của Lục Thiệu Huy:
“Vốn là muốn làm quen với anh ấy mấy ngày rồi mới nói với mọi người sau, nhưng bây giờ không nói cũng không được, anh ấy là đối tượng kết hôn mà con muốn tiến triển cho nên con không thể xem mắt Tôn Đại Minh.”
Mọi người nghe xong, bầu không khí lại yên tĩnh.
Bà mai chỉ muốn cười, một cán sự công hội họ Lục này nhà ở đại viện đơn vị, cha là bác sĩ, mẹ là chủ nhiệm bưu chính, trong nhà có một đứa em gái, còn là kết hôn lần đầu, người đàn ông có điều kiện tốt như vậy không có khả năng nhìn trúng Diệp Bảo Châu, hoặc là người này lớn lên xấu xí còn có vấn đề, hoặc là Diệp Bảo Châu vì trốn tránh chạm mặt Tôn Đại Minh nên mới bịa ra đối tượng này mà thôi!
Những người khác cũng cho rằng như vậy, ngay cả Hạ Thu Mai cũng có hơi khó tin, bà ta nhìn Diệp Bảo Châu:
“Thật sự là cán sự công hội ở xưởng bọn con sao?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tròng mắt chuyển về phía bà mai, cười nói:
“Thím ơi, điều kiện của Tôn Đại Minh có tốt bao nhiêu thì cũng không hợp với tôi, tôi sẽ không làm mẹ kế của người ta, có cho nhiều sính lễ cỡ nào cũng không được.”
Lần này, sắc mặt của Diệp Phong Thu cũng không dễ coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu, quở trách với giọng lạnh lùng:
“Diệp Bảo Châu, con có năng lực quá nhỉ, nếu trước đó con thật sự có đối tượng còn cần cha mẹ phải lo lắng làm gì? Tướng mạo và điều kiện của chủ nhiệm Tôn đều không tồi, con bớt thời gian đi gặp người ta một lần đi, đừng có cãi cha.”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu vẫn một mực từ chối:
“Cha, con nói đều là sự thật, bây giờ hôn nhân tự do rồi, cha đừng nghĩ giống như xã hội cũ còn có thể ép gả, cưỡng ép con gả cho một người mà mình không muốn gả, đây chính là phạm pháp.”
Diệp Phong Thu bị lời này của cô chọc giận đến mức bản mặt già đỏ lên: “Sao hả? Tao nuôi mày hai mươi năm, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi muốn tự do đúng không?”
Mắt thấy bầu không khí không đúng, Hạ Thu Mai lập tức trấn an Diệp Phong Thu: “Ông đừng giận, có lời thì từ từ nói, không phải Bảo Châu đã nói qua hai ngày nữa sẽ dẫn cậu ta tới thăm nhà hay sao? Chắc chắn không phải giả đâu?”
Hoàng Quế Mỹ chỉ cảm thấy Diệp Bảo Châu đang nói dối, phỏng chừng là định qua vài ngày nữa tùy tiện tìm một người đàn ông tới đây ứng phó cho qua chuyện, nghĩ đến đây, cô ta rất nhanh đã phụ họa:
“Mẹ, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối mai kêu Bảo Châu dẫn cậu ta qua đây xem sao đi, có phải thật hay không phải nhìn mới biết.”
Nói xong, cô ta nhìn bà mai, chớp mắt ám chỉ bà ta đừng vội.
Vẫn là bà mai phản ứng lại trước, bà ta liếc mắt nhìn Hoàng Quế Mỹ với vẻ lạnh lùng: “Thế này là sao?”
Ban đầu là nghe Hoàng Quế Mỹ nói Diệp Bảo Châu mãi vẫn chưa có đối tượng nên bà ta mới giúp Tôn Đại Minh tới cửa làm mai, kết quả bây giờ người ta nói mình đã có đối tượng rồi?
Vậy không phải rõ ràng là làm lãng phí thời gian của bà ta hay sao?
Lúc này Hoàng Quế Mỹ mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng nhìn Diệp Bảo Châu, cười bảo:
“Bảo Châu, em nói gì thế, em có đối tượng từ khi nào sao chị không nghe nói nhỉ?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn gương mặt cười tươi như hoa nở của cô ta, hừ lạnh: “Chị cũng không phải mẹ tôi, lẽ nào chuyện gì tôi cũng phải nói cho chị biết sao?”
Hoàng Quế Mỹ thấy cô không nương tình trước mặt người ngoài như vậy, một cơn buồn bực dồn lên trong lòng, cô ta đã không muốn nói chuyện nữa mà chỉ cấu mạnh một cái vào người chồng ngồi bên cạnh mình.
Diệp Bảo Trung đau đến mức dựng thẳng người, nâng mắt nhìn về phía em gái mình:
“Bảo Châu, chị dâu em cũng chỉ quan tâm em nên mới hỏi, bọn anh đều biết em mãi vẫn chưa có đối tượng, em đừng vì không muốn chạm mặt Tôn Đại Minh và tùy tiện bịa ra một đối tượng.”
Nhà họ Tôn cho bà mai nhiều tiền nên bà ta cũng muốn thúc đẩy vụ hôn sự này, mới cười bảo:
“Cô em, tôi cũng là người hiểu rõ tình hình của cô, điều kiện của Tôn Đại Minh cũng không tồi, chắc chắn xứng với cô, có bao nhiêu cô gái chưa kết hôn muốn gả qua đó mà còn chưa có phúc này đâu.”
Diệp Bảo Châu nhìn bà ta, cười một tiếng:
“Vậy cho bà phúc khí này, bà có nhận không?”
Bà mai trực tiếp tức đến nghẹn lời.
Diệp Phong Thu nâng mắt lên nhìn, trầm giọng hỏi cô:
“Đối tượng của con là ai?”
Diệp Bảo Châu ngồi lên cái giường trên lối nhỏ, nói lại đại khái tình hình của Lục Thiệu Huy:
“Vốn là muốn làm quen với anh ấy mấy ngày rồi mới nói với mọi người sau, nhưng bây giờ không nói cũng không được, anh ấy là đối tượng kết hôn mà con muốn tiến triển cho nên con không thể xem mắt Tôn Đại Minh.”
Mọi người nghe xong, bầu không khí lại yên tĩnh.
Bà mai chỉ muốn cười, một cán sự công hội họ Lục này nhà ở đại viện đơn vị, cha là bác sĩ, mẹ là chủ nhiệm bưu chính, trong nhà có một đứa em gái, còn là kết hôn lần đầu, người đàn ông có điều kiện tốt như vậy không có khả năng nhìn trúng Diệp Bảo Châu, hoặc là người này lớn lên xấu xí còn có vấn đề, hoặc là Diệp Bảo Châu vì trốn tránh chạm mặt Tôn Đại Minh nên mới bịa ra đối tượng này mà thôi!
Những người khác cũng cho rằng như vậy, ngay cả Hạ Thu Mai cũng có hơi khó tin, bà ta nhìn Diệp Bảo Châu:
“Thật sự là cán sự công hội ở xưởng bọn con sao?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tròng mắt chuyển về phía bà mai, cười nói:
“Thím ơi, điều kiện của Tôn Đại Minh có tốt bao nhiêu thì cũng không hợp với tôi, tôi sẽ không làm mẹ kế của người ta, có cho nhiều sính lễ cỡ nào cũng không được.”
Lần này, sắc mặt của Diệp Phong Thu cũng không dễ coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu, quở trách với giọng lạnh lùng:
“Diệp Bảo Châu, con có năng lực quá nhỉ, nếu trước đó con thật sự có đối tượng còn cần cha mẹ phải lo lắng làm gì? Tướng mạo và điều kiện của chủ nhiệm Tôn đều không tồi, con bớt thời gian đi gặp người ta một lần đi, đừng có cãi cha.”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu vẫn một mực từ chối:
“Cha, con nói đều là sự thật, bây giờ hôn nhân tự do rồi, cha đừng nghĩ giống như xã hội cũ còn có thể ép gả, cưỡng ép con gả cho một người mà mình không muốn gả, đây chính là phạm pháp.”
Diệp Phong Thu bị lời này của cô chọc giận đến mức bản mặt già đỏ lên: “Sao hả? Tao nuôi mày hai mươi năm, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi muốn tự do đúng không?”
Mắt thấy bầu không khí không đúng, Hạ Thu Mai lập tức trấn an Diệp Phong Thu: “Ông đừng giận, có lời thì từ từ nói, không phải Bảo Châu đã nói qua hai ngày nữa sẽ dẫn cậu ta tới thăm nhà hay sao? Chắc chắn không phải giả đâu?”
Hoàng Quế Mỹ chỉ cảm thấy Diệp Bảo Châu đang nói dối, phỏng chừng là định qua vài ngày nữa tùy tiện tìm một người đàn ông tới đây ứng phó cho qua chuyện, nghĩ đến đây, cô ta rất nhanh đã phụ họa:
“Mẹ, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối mai kêu Bảo Châu dẫn cậu ta qua đây xem sao đi, có phải thật hay không phải nhìn mới biết.”
Nói xong, cô ta nhìn bà mai, chớp mắt ám chỉ bà ta đừng vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất