Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công

Chương 28: Cô Nghĩ Nhà Họ Diệp Chúng Tôi Đang Bán Con Gái Sao

Trước Sau
Mà Hạ Thu Mai đang bưng canh gà vào cửa cũng nghe được lời của Hoàng Quế Mỹ, tức đến mức chỉ muốn dội nồi canh trong tay lên đầu cô ta, sợ dọa Lục Thiệu Huy, bà ta lập tức nhìn Hoàng Quế Mỹ:

“Bớt ở đây nói vớ vẩn đi, cô nghĩ nhà họ Diệp chúng tôi đang bán con gái sao?”

Diệp Phong Thu nghe thấy lập tức ho một tiếng, Hoàng Quế Mỹ nói đúng là hơi khoa trương, nhưng cũng tương tự với điều mà ông ta đang nghĩ, con gái có thể tìm một người có điều kiện tốt hơn Tôn Đại Minh hiển nhiên ông ta bằng lòng, đương nhiên sính lễ gì đó cũng không thể bỏ ra ít hơn nhà họ Tôn được, cho nên vừa rồi ông ta mới không ngắt lời Hoàng Quế Mỹ.

Hạ Thu Mai nào biết trong lòng Diệp Phong Thu nghĩ gì đâu, sau khi đặt canh xuống, bà ta lập tức ngồi xuống, nhìn Lục Thiệu Huy và nói:

“Ý của bọn thím là chỉ cần Bảo Châu bằng lòng gả, sính lễ gì đó các cháu thấy sao rồi cho là được, đương nhiên, đến khi đó Bảo Châu muốn gả qua, chúng ta cũng sẽ coi mấy món đó như của hồi môn mang về nhà chồng luôn.”

Diệp Phong Thu lại ho khan: “Tuy chúng ta không bán con gái, sính lễ cũng không thể đòi quá cao, nhưng cũng không thể quá ít, tránh cho người khác chê cười.”

Lục Thiệu Huy nghe vậy chỉ cười, nhà họ Diệp cũng không phải tất cả mọi người đều “tầm thường” như vậy, cha Diệp trọng nam khinh nữ, tham lam, anh cả Diệp hèn nhát, chị dâu Diệp còn tham hơn, anh hai Diệp không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng ít nhất thì mẹ Diệp vẫn rất biết nói đạo lý.

Nghĩ đến đây, anh cười bảo:

“Chú, vì chuyện kết hôn của cháu, mẹ cháu đã lo lắng mấy năm nay rồi, sính lễ gì đó vẫn đang chuẩn bị, chỉ cần Bảo Châu nói bằng lòng, vậy cho bao nhiêu tiền hiển nhiên cháu sẽ không nói hai lời.”

Đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ không bằng lòng, kết hôn rồi Diệp Phong Thu muốn lấy hết toàn bộ tiền của Lục Thiệu Huy, vậy sau khi kết hôn kêu bọn họ thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày hay sao?

Cô hừ một tiếng, nhìn Diệp Phong Thu rồi nói thẳng:

“Cha, vốn hôm nay con chỉ muốn dẫn Thiệu Huy tới cửa cho mọi người gặp mặt, nhưng nếu bây giờ đã nhắc đến tiền sính lễ kết hôn vậy con cũng nói thẳng luôn.”

Cô nói như vậy, mọi người đều nhìn về phía cô, Hoàng Quế Mỹ thấy bộ dáng nghiêm túc này của cô, sao cứ cảm thấy cô đang diễn giả thành thật vậy?



Diệp Bảo Châu nói tiếp: “Năm ngoái chị Tần Thù kết hôn sính lễ chỉ lấy một trăm hai, nhà trai còn làm mấy bộ quần áo và mua đồng hồ cho chị ấy, nhà họ Tần cũng bày cỗ sáu bàn cho và cho của hồi môn, chị ấy là cô gái được gả đi tốt nhất ở đại viện chúng ta, con cảm thấy nhà họ Lục cứ làm giống như bọn họ là đủ rồi.”

Diệp Phong Thu vừa nghe cô nói sính lễ chỉ nhận một trăm hai mươi đồng tiền đã lập tức nhíu mày, đứa trẻ này nghĩ thế nào vậy?

Tần Thù người ta là Tần Thù, có liên quan gì đến cô? Một trăm hai mươi đồng còn không bằng một nửa của nhà họ Tôn cho, mua ít của hồi môn rồi bày mấy mâm cỗ đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi.

Hoàng Quế Mỹ cũng không nhịn được mà nói: “Bảo Châu, sao em lại so sánh với Tần Thù làm gì, bọn chị cũng vì muốn tốt cho em mà thôi, không thể để em gả qua đó chịu thiệt thòi được.”

Trong lòng Diệp Bảo Châu cười lạnh, còn vì tốt cho cô cơ đấy, phỏng chừng lấy được tiền sính lễ, đến khi đó toàn bộ đều vào túi Diệp Phong Thu lấy đi mua thuốc lá, mua rượu, trợ cấp cho anh cả, anh hai hết, cô có thể lấy được gì?

Tặng năm trăm đồng tiền sính lễ còn không bằng cô trực tiếp khấu trừ tiền.

Cô nhanh chóng nói: “Có thể kết hôn với đồng chí Lục và gả vào đại viện đơn vị, tôi cũng không cảm thấy mình chịu thiệt.”

Bầu không khí có hơi không đúng, Hạ Thu Mai lập tức nói: “Tôi cảm thấy làm giống Tần Thù cũng rất tốt, chuyện này nói ra dài dòng, hay là bây giờ chúng ta ăn cơm trước đi?”

Diệp Phong Thu lườm bà ta ta một cách rất đáng sợ, nếu sự việc đã nói ra khỏi miệng rồi hiển nhiên phải nói cho xong thì ăn cơm mới ngon, bằng không ông ta không ăn nổi bữa cơm này:

“Tần Thù có gì mà tốt, người đàn ông mà cô ta gả cho có thể so với Tiểu Lục sao? Có thế nào thì Bảo Châu cũng tốt hơn cô ta, bằng không keo kiệt quá sẽ khiến người chê cười.”

Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Cha, con không sợ chê cười.”

Lời phản bác của cô khiến Diệp Phong Thu vô cùng bực mình, nếu đổi lại là trước kia ông ta chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại trận, nhưng bây giờ tất cả mọi người ở đại viện đều biết tối nay con rể tương lai của ông ta tới cửa, ông ta cũng không muốn gây ra động tĩnh lớn khiến người chê cười, nhưng trong lòng lại tức không chịu được, mới nhìn Lục Thiệu Huy:

“Nhà các cậu cũng có ý này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau